Chương 75: Lôi đình vạn quân cũng không phách chết ngươi được, còn nói mình là phàm nhân sao? (2)

Người nam nhân tùy ý xuyên qua giữa biển sấm sét này, có điểm nào là giống với tên phàm nhân tay trói gà không chặt trong trí nhớ của nàng chứ? Trong lòng thỏ trắng tràn đầy chấn động, lúc này nàng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm nhận của mình. Tên phàm nhân mà trước đây nàng không mấy để ý, bây giờ đây lại giống như một vị thần linh chinh phục sấm sét, bay lượn trên không trung của biển sấm sét không chút sợ hãi. Theo thời gian trôi qua, cuối cùng đám Dương Lăng cũng vượt qua biển sấm sét, đến một khu vực tương đối yên tĩnh. "Nơi này chắc hẳn là một cửa sinh..." Thỏ trắng hít sâu một hơi, nghiêm túc: "Nói chung, người bày trận sẽ thiết lập hai cửa, sinh và tử trong trận.” “Cửa tử là để giết địch, có lẽ biển sấm sét vừa rồi chính là cửa tử; còn cửa sinh là đường sống mà người bày trận để lại cho chính mình.” “Đến đây, có thể tự do ra vào khu vực trung tâm của trận pháp." Dương Lăng dừng bước, sắc mặt khác thường chỉ tay về phía xa, hắn rằng: "Ngươi nói đây là đường sống mà người bày trận để lại cho chính mình, vậy mấy người kia chẳng lẽ là người bày trận?" "A?" Thỏ trắng nhìn theo hướng ngón tay của hắn, chỉ thấy bốn năm tu sĩ quần áo rách rưới, mặt mày lem luốc đang loạng choạng đi về phía này. Hai bên gặp nhau, còn chưa kịp mở miệng, lại có một bóng người oai phong lẫm liệt lao đến: "Tư pháp thiên thần Dao Cơ ở đây, đám tiểu tặc các ngươi còn không nhanh giơ tay chịu trói!" Dương Lăng vốn tưởng rằng Vân Hoa sẽ gặp nguy hiểm nên mới nóng lòng xông vào, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ vừa vào trận, hắn đã thấy một khung cảnh hoàn toàn khác với tưởng tượng: Vân Hoa mặc chiến giáp màu đỏ thẫm, đội Phượng Dực Kim Hoàng khôi, dưới chân đi Cửu Chuyển Lưu Kim lý, lưng đeo Tam Xích Thanh phong, trong tay cầm một cây trường thương màu đen, mái tóc dài đen mượt được một dải lụa màu đỏ dài buộc thành đuôi ngựa, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như ngọn lửa lớn đang hừng hực cháy. Đôi mắt nàng sáng ngời, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm vô song. Chiếc áo choàng màu đỏ máu tung bay trong gió, trên đó thêu hoa băn phượng hoàng bằng chỉ vàng, trông vừa oai phong vừa ẩn ẩn lộ ra khí chất chất cao quý khác thường. Bộ trang phục này quả thực là bá khí ngút trời, từ trên xuống dưới đều tỏa ra một khí thế uy nghiêm mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn thẳng, khả năng răn đe vô cùng trọn vẹn. "Nàng đuổi tới rồi!" "Mau chạy!" Cùng với tiếng quát lạnh của Vân Hoa vang lên, mấy tên tu sĩ mặt mày xám xịt kia như nhìn thấy quỷ, sợ đến mức ôm đầu chạy tán loạn, đồng loạt xông về phía Dương Lăng. "Tránh ra!" "Đừng cản đường!" Vài tên tu sĩ áo rách rưới kia. khi nhìn thấy Vân Hoa thì như chuột thấy mèo, nhưng khi đối mặt với đám Dương Lăng lại tỏ dáng vẻ hung dữ. Thực ra, tất cả bọn họ đều có hình dạng kỳ quái. Không phải đầu mọc sừng thì cũng có đuôi ở sau, nhìn qua không giống là tu sĩ nhân tộc. Dương Lăng đương nhiên sẽ không nghe lời mà tránh đường. Nếu như phỏng đoán của thỏ trắng là đúng thì không gian mà bọn họ đang ở hiện tại chắc hẳn là "sinh môn" của đại trận này, có thể thông qua đây mà ra khỏi trận. Nếu như tránh ra, chẳng phải là để bọn chúng rời đi sao? Ngay lúc hắn nắm chặt tay, chuẩn bị chặn mấy tên yêu tu này lại thì ánh mắt của Vân Hoa cũng xuyên qua sự ngăn cách của không gian, dừng lại trên người Dương Lăng. Nàng vốn đang bay rất nhanh thì đột nhiên dừng lại tại chỗ, đôi mắt sắc bén kia cũng lóe lên một tia kinh ngạc khó tin. "Phu quân! Sao chàng lại ở đây?" Nghe vậy, mấy tên yêu tiên kinh ngạc nhìn Dương Lăng, dường như không ngờ rằng người trẻ tuổi trông có vẻ đạo hạnh bình thường này lại có thể là phu quân của nữ chiến thần kia? Nhưng rất nhanh, bọn chúng nhận ra đây là một cơ hội, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, không hẹn mà cùng từ bỏ ý định bỏ chạy luôn, đột ngột xông về phía Dương Lăng và thỏ trắng. "Bắt hắn lại!" "Bắt phu quân của nàng thì chúng ta mới có thể sống!" Hành động của mấy tên yêu tiên nhanh nhẹn và hung dữ, trong tay chúng cầm đủ loại binh khí, còn có một tên thi triển đạo thuật, triệu hồi sấm sét và bão tố chặn đường rút lui của Dương Lăng, đề phòng bọn họ bỏ chạy. Vân Hoa thấy vậy không chút do dự tế ra một bảo kính màu xanh, trên mặt gương bắn ra một luồng ánh sáng màu trắng bạc, như thể trong nháy mắt đã gấp không gian lại, khiến nàng trực tiếp vượt qua mấy tên yêu tiên kia, xuất hiện trước mặt Dương Lăng. "Dám động đến phu quân của ta, tìm chết!" Giọng nói của Vân Hoa vô cùng lạnh lùng, sát khí trong mắt bùng nổ. Nàng tuyệt đối không phải chỉ nói suông như vậy, mà thực sự đã hành động. Chỉ thấy, cây trường thương màu đen trong tay nàng vung mạnh, một ngọn lửa nóng rực như rồng lửa gào thét lao ra, tiến thẳng đến mấy tên yêu tiên kia. Mấy tên yêu tiên biến sắc, chúng không ngờ, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Vân Hoa lại có thể phản ứng nhanh đến thế, lại còn ra tay nhanh nhường ấy. "Mau chặn nàng lại!" Một tên yêu tiên hét lớn, vội vàng tế ra một linh bảo hình mai rùa, hóa thành một con rùa khổng lồ màu xanh đen giữa không trung, muốn ngăn cản sự tấn công của rồng lửa. Nhưng cây trường thương màu đen trong tay Vân Hoa không phải phàm vật, nó được luyện chế từ long cốt của một con rồng cảnh giới Kim Tiên, là linh binh trung phẩm. Về mặt uy lực, linh bảo bình thường không thể nào sánh được.