Chương 76: Nương tử, cầu che chở

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" lớn, con rùa khổng lồ màu xanh đen kia trực tiếp bị hất bay ra ngoài, hỏa long do trường thương hóa thành tiếp tục lao về phía trước, một ngụm nuốt chửng tên yêu tiên kia vào bụng. Cùng với vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, tên yêu tiên kia trực tiếp bị ngọn lửa trong bụng hỏa long thiêu thành tro bụi, ngay cả nguyên thần cũng không thoát được! Thấy một đồng bọn chết thảm, mấy tên yêu tiên còn lại lập tức tản ra bỏ chạy. Cùng lúc đó, chiếc áo choàng sau lưng Vân Hoa tự động bay ra, hóa thành một con phượng hoàng màu vàng giữa không trung hóa, đôi cánh dang rộng, bắn ra muôn vàn tia sáng màu vàng. Cùng với hỏa long do trường thương hóa thành, hai linh binh tạo thành thế gọng kìm, tấn công cả trên lẫn dưới. Dưới thế công mãnh liệt này, tiếng kêu thảm của mấy tên yêu tiên liên tục vang lên, thân thể của chúng trước tiên bị ánh sáng vàng xuyên thủng, sau đó lại bị hỏa long nuốt chửng. Cuối cùng, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa hừng hực, chúng nhanh chóng hóa thành tro bụi. Thần hình câu diệt! Trận chiến kết thúc nhanh đến mức Thái Âm Ngọc Thố còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Vân Hoa giành chiến thắng. "A, trưởng công chúa điện hạ!" Ánh mắt thỏ trắng sáng bừng lên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái: "Kỳ Lân kiếm bên hông, tay cầm Xích Long thương, Huyền kính phá không gian, kim phượng bay sau lưng... Đây mới chính là Tư pháp thiên thần Dao Cơ trưởng công chúa bất khả chiến bại!" Chỉ tiếc là sau khi chém giết mấy tên yêu tiên kia, Vân Hoa không thèm nhìn nàng lấy một cái, trực tiếp đến trước mặt Dương Lăng, vội vàng nói: "Phu quân, sao chàng lại chạy đến đây? Mấy con yêu kia có làm chàng bị thương không? Vừa rồi ta sợ muốn chết..." "Ờ... Là Huyền Đô Đại Pháp Sư để một con Thanh Ngưu đưa ta đến..." Một loạt câu hỏi liên tiếp khiến Dương Lăng không kịp chen vào, phải mất rất nhiều công sức mới tìm được cơ hội giải thích. "Thì ra là phu quân cảm ứng được ta gặp nguy hiểm nên mới đến tìm ta..." Vân Hoa hơi cảm động. Nàng thu hồi trường thương trong tay, cũng từ từ cởi bỏ bộ chiến giáp trên người, đổi thành bộ váy màu trắng giản dị thường mặc ở nhà. Nàng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, trong mắt tràn đầy dịu dàng, khác hẳn với nữ chiến thần khí phách ngút trời vừa rồi. Thỏ trắng ở bên cạnh bĩu môi, trơ mắt nhìn nữ chiến thần của Thiên đình mà mình sùng bái thoáng chốc biến thành tiểu thiếu phụ nơi hậu trạch. "Nương tử không cần đổi lại trang phục, bộ chiến giáp và áo choàng vừa rồi rất đẹp mà, oai phong lẫm liệt, thật là anh tư hiên ngang..." Dương Lăng liên tục khen ngợi. Vừa rồi nhìn thấy Vân Hoa đại sát tứ phương, không chỉ có thỏ trắng thấy phấn khích thôi. Chứng kiến nương tử của mình mở khóa phong cách trang phục nữ chiến thần, hắn cũng rất phấn khích và mong đợi... "Đúng rồi, cây trường thương màu đen của nàng trông rất lợi hại, còn tấm gương và chiếc áo choàng kia nữa, cũng đều là linh bảo có uy lực phi phàm đúng không?” “Có nhiều bảo bối như vậy, sao lúc trước ở Mai sơn nàng không lấy ra dùng?" Trong mắt Vân Hoa lóe lên một tia gian xảo: "Lúc đó không dùng là vì Xích Long thương, Kỳ Lân kiếm, Huyền Minh kính này đều là linh bảo mà ta thường dùng, dùng chúng thì dễ bại lộ thân phận.” “Nhưng bây giờ phu quân đã biết thân phận thật của ta rồi, tự nhiên không cần kiêng dè nữa." Dương Lăng nghe vậy hơi nhướng mày: "Nghe ý nàng nói, nàng có rất nhiều linh bảo?" "Không tính là nhiều, chỉ khoảng hơn trăm món thôi." Trong mắt Vân Hoa lóe lên một tia đắc ý, ngay sau đó ngọc thủ khẽ vung, trong hư không lập tức gợn lên từng vòng gợn sóng màu vàng. Theo sự lan tỏa của gợn sóng, hư không như bị xé rách thành từng khe hở, bên trong hiện ra đủ loại linh bảo linh binh. Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa. Có loại có móc, có loại có mũi nhọn, có loại có lưỡi, có loại có gai, có loại có kim nga mi, có loại có xích sắt... Còn có chuông, tháp, đỉnh, quạt, đàn, hồ lô, tỳ bà vân vân, các loại linh bảo có công năng khác nhau. Chúng hoặc tỏa sáng rực rỡ, hoặc khí tức trầm ổn, mỗi món đều tỏa ra uy năng khiến người ta kinh ngạc. "Nàng bảo nhiêu đây là không nhiều?" Dương Lăng có chút kinh ngạc. Mặc dù hắn không hiểu nhiều về giới tu hành. nhưng cũng biết linh bảo và linh binh đều là bảo bối cực kỳ khó có được. Người tu hành bình thường muốn có được một món linh bảo thì cần phải trải qua các bước như thu thập nguyên liệu, mở lò luyện khí, nguyên thần tế luyện, linh khí uẩn dưỡng vân vân. Toàn bộ quá trình cần tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, có người tu hành thậm chí tìm kiếm hàng vạn năm cũng không tìm được nguyên liệu thích hợp để luyện bảo. Vì vậy, hầu hết những người tu hành thường chỉ tế luyện hai món bảo bối, một tấn công và một phòng thủ. Có thể sở hữu ba đến năm linh bảo đã được coi là "giàu có". Giống như Vân Hoa, chỉ cần vung tay là triệu hồi được hơn một trăm linh bảo và linh binh, ở ba giới Hồng Hoang, tuy không thể nói là không có nhưng cũng rất ít người có thể làm được. "Mỗi món linh bảo này đều có lai lịch và năng lực riêng. Có món là ban thưởng của Thiên đình, có món là ta tình cờ có được khi rèn luyện, còn có món là chiến lợi phẩm sau khi giao chiến với kẻ địch mạnh..." Vân Hoa vừa giải thích, vừa để những món linh bảo này từ từ xoay tròn trên không trung, giống như một điệu múa bảo quang lộng lẫy.