Chương 82: Ngại quá, làm phiền rồi

Giống với suy nghĩ của nàng, những ngày này, không biết Tam Thủ Giao đã đặt bao nhiêu cạm bẫy, chỉ để có thể dẫn dụ vị trưởng công chúa đuổi theo nó kia rời đi, thuận tiện bắt nam tử bên cạnh nàng về. Nhưng ai mà ngờ được hai người này lại như hình với bóng, mạnh không rời tiêu lấy nửa bước. Hắn cũng không dám đến gần, chỉ có thể nghĩ mọi cách dẫn đội truy binh tiến vào hang ổ của một số hung thú, hy vọng có thể mượn sức chúng để tách bọn họ ra. Đáng tiếc là vị trưởng công chúa kia thực sự quá lợi hại, các loại linh bảo linh binh thay phiên nhau xuất trận, nàng giải quyết những con hung thú đó như chém dưa thái rau. Trong lòng Tam Thủ Giao cân nhắc, chỉ bằng thực lực mà đối phương thể hiện ra lúc này, cho dù hắn tìm đến một vị kim tiên e rằng cũng không đủ! Nhưng những cái bẫy mà hắn đặt ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng, trong khoảng thời gian chí ít cũng cung cấp cho Dương Lăng không ít nguyên liệu hiếm thấy. Là một người sành ăn, mỗi lần Vân Hoa giết xong hung thú, hắn đều phải đi chọn vài cái đùi hoặc sườn thú béo ngậy thơm ngon về. Sau đó tìm một tòa sơn cốc khô ráo, để thỏ trắng nhỏ nhóm đống lửa, dựng giá nướng thịt. Sau một loạt các công đoạn đơn giản như lột da, lọc xương, rửa sạch, cắt miếng, xiên que, hàng trăm xiên thịt thú tươi đã được bày đầy trên giá nướng. Không lâu sau, những miếng thịt thú béo nạc xen kẽ này đã được nướng vàng ươm, mỡ chảy xèo xèo, hương thơm có thể bay xa hàng chục dặm. Trong Bách Bảo đại của Dương Lăng luôn mang theo đủ loại gia vị, bữa thịt nướng này ăn rất ngon. Vân Hoa luôn không có hứng thú với loại thức ăn nhiều dầu mỡ như này, nếm thử một chút rồi đưa phần còn lại cho Dương Lăng, sau đó tự mình lấy một bình tiên tửu từ trong Bách Bảo đại ra, nhẹ nhàng rót vào chén ngọc, rượu chảy ra như hổ phách, tỏa ra hương thơm ngào ngạt thấm ruột thấm gan. Dương Lăng cầm một xiên thịt thú nướng vừa chín tới, sau đó nâng chén ngọc lên, một miếng thịt, một ngụm rượu, vừa ngon miệng đồng thời vừa có một luồng khí nóng chạy thẳng vào đan điền, khiến hắn cảm thấy toàn thân thoải mái. Những con hung thú bị Vân Hoa giết chết, không ít con có thực lực sánh ngang chân tiên, trong máu thịt chứa đựng tinh hoa sinh mệnh mạnh mẽ, rất dễ bị luyện hóa hấp thụ. Thỏ trắng nhỏ ngồi một bên, con mắt chòng chọc dõi theo những xiên thịt thú nướng xèo xèo, nước miếng suýt chảy ra. Mặc dù ban đầu nàng còn tự nhận mình là thần tiên thượng giới, không hứng thú với những thứ phàm tục này, ấy vậy khi mùi thơm của thịt nướng ngày càng nồng, nàng đã đầu hàng một cách dứt khoát. Cuối cùng còn học theo Dương Lăng, một miếng thịt, một ngụm rượu, ăn uống thỏa thích, vui vẻ vô cùng. Nhưng hai người bọn họ đều không ăn nhiều, phần lớn thịt thú đều bị Dương Lăng lấy đi cho hai con Thừa Hoàng kia ăn. Những ngày này, hắn cũng đã thử "thả" chúng đi, chỉ là không thể hoàn thành nhiệm vụ làm việc thiện mỗi ngày, hơn nữa hai con Thừa Hoàng này lại ăn vạ không chịu đi. Lý do cũng rất đơn giản, những ngày này chúng đã nhìn thấy thực lực mà Vân Hoa thể hiện. Sở hữu linh trí, chúng cân nhắc lợi hại, sau đó đương nhiên hiểu rằng lúc này rời đi chẳng khác nào vào bảo sơn mà lại tay không trở về! Dù sao, chúng có rời đi thì sau này cũng không tránh khỏi vận mệnh bị người khác bắt đi làm tọa kỵ, chi bằng cứ lại ở đây thì hơn. Huống hồ, lại ở đây còn có thịt ăn! Chính vào lúc hai con Thừa Hoàng đang ăn ngon lành, một giọng nói sắc nhọn từ xa truyền đến. "Ta nhìn thấy tọa kỵ của chúng ta rồi!" "Chúng ở đằng kia!" "Hai tên trộm tọa kỵ kia cũng ở đó!" Tiếng xé gió gấp gáp phá vỡ sự yên tĩnh của sơn cốc, Tiêu Thăng và Tào Bảo, hai địa tiên này cưỡi tường vân khí thế hừng hực lao tới. Sau khi mất đi tọa kỵ, hai địa tiên cũng không thể hiện cảnh tượng "hoa tươi mở đường, chuỗi ngọc lắc lư" như trước nữa, trông có vẻ khiêm tốn hơn nhiều. Nhưng giọng nói của bọn họ lại cao hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là Tào Bảo. Vừa nhìn thấy Dương Lăng và thỏ trắng, hắn đã giận dữ quát lớn: "Tên trộm tọa kỵ kia, cuối cùng cũng để đạo gia ta bắt được ngươi rồi!” “Còn ngươi nữa, Thái Âm Ngọc Thố! Đừng tưởng ngươi là thú cưng của Thái Âm Tinh Quân thì đạo gia sẽ tha cho ngươi!” “Đây là Vũ Di sơn, không phải nơi để một thần tiên vô danh tiểu tốt như ngươi có thể ngang ngược!" Vân Hoa lập tức đứng dậy, giọng điệu không tốt nói: "Đây cũng không phải là nơi để hai tên địa tiên mạt lưu như các ngươi có thể ngang ngược!" "Ngươi là ai?" Tiêu Thăng cau mày hỏi. "Ta là ai liên quan gì đến ngươi?" Vân Hoa liếc hắn một cái, lạnh lùng cất lời rằng: "Ngươi chỉ cần biết, đây không phải là nơi các ngươi có thể làm càn là được!" "Hừ, giả vờ ra vẻ!" Tào Bảo cười khinh khỉnh: "Ngươi muốn giả làm cao thủ để chúng ta biết khó mà lui đ không?” “Cái trò cố làm ra vẻ huyền bí, tám trăm năm trước trò này đã lỗi thời rồi!" Nói xong, hắn đã nắm chặt hai quả cầu vàng ở thắt lưng, trông như thể có thể ra tay bất cứ lúc nào. Lúc này, Dương Lăng ung dung đặt chén rượu trong tay xuống, đứng dậy nhìn hai địa tiên rồi mỉm cười bảo: "Gặp nhau là có duyên, sao hai vị đạo hữu lại nóng nảy như vậy? Ở đây có mỹ tửu và thức ăn ngon, hay là qua đây uống hai chén trước đã?" "Uống cái rắm!"