Chương 83: Ngại quá, làm phiền rồi (2)
[Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư
06:41 - 15/09/2024
Tào Bảo không chút khách khí nói: "Nhanh trả tọa kỵ lại đây, rồi lấy một kiện linh bảo trung phẩm ra đền tội, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách sáo!"
So với sự điềm tĩnh của Dương Lăng, thỏ trắng nhỏ lại nhát gan hơn nhiều.
Ngay khi nhìn thấy Tiêu Thăng và Tào Bảo, nàng đã trực tiếp né người trốn sau lưng Vân Hoa, ngay cả đầu cũng không dám thò ra.
Lúc này nghe thấy yêu cầu của Tào Bảo, thỏ trắng nhỏ không nhịn được mà lấy hết can đảm, khẽ phản bác lại: "Là các ngươi chế nhạo chúng ta trước, hơn nữa hai con Thừa Hoàng này vốn dĩ bị các ngươi bắt đi, chúng ta chỉ muốn phóng sinh chúng đi..."
"Phóng sinh chúng đi?" Tào Bảo cười nhạo: "Bản thân còn là thú cưng của người khác nuôi, sao ngươi không nghĩ đến việc thả chính mình đi?"
Thỏ trắng nhỏ nghe vậy tức giận thốt lên: "Bản tiên đã được đăng ký trên thiên đình, là thần tiên, không phải thú cưng!"
Tào Bảo nghe vậy cười khẩy: "Ngươi có trở thành thần tiên thì chẳng phải vẫn là một con thú cưng sao? Biết đâu có ngày ngươi chọc giận Thái Âm Tinh Quân, ngài ấy sẽ đem ngươi tặng người...”
“Đúng rồi, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đến Quảng Hàn cung một chuyến, xin Thái Âm Tinh Quân tặng ngươi cho ta làm tọa kỵ!”
“Ngươi thấy ý kiến này thế nào?"
"Mơ đi, tinh quân mới không thèm để ý đến các ngươi!" Thỏ trắng nhỏ tức giận phản bác.
Dương Lăng ở bên cạnh đưa tay xoa đầu nàng, an ủi: "Một tên ngu ngốc nói nhảm, chúng ta không cần để bụng."
"Ngươi chửi ai là ngu đấy!"
Tào Bảo lập tức nổi giận, hiển nhiên cũng hiểu được Dương Lăng đang ám chỉ điều gì, không nhịn được muốn ra tay.
"Đừng vội..." Tiêu Thăng kéo bạn đồng hành lại, hắn có chút kiêng dè Vân Hoa bên cạnh Dương Lăng.
Lúc này, Dương Lăng như cười như không nhìn hai người: "Ngu ngốc không phải mắng ngươi, ngu ngốc là mắng tên súc sinh đó ấy!"
"Phụt..."
Thỏ trắng nhỏ là người đầu tiên bật cười: "Ngu ngốc, súc sinh... Ha ha ha... ngu ngốc chửi súc sinh là súc sinh, súc sinh quá ngu ngốc là ngu ngốc..."
"Không ngờ được..." Dương Lăng có chút kinh ngạc nhìn thỏ trắng nhỏ: "Ngươi còn khá có năng khiếu về ngôn ngữ đấy nhỉ?"
Sau khi Thỏ trắng nhỏ phát huy như vậy, ngay cả Vân Hoa cũng không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng không thể kìm nén được mà cong lên.
Trong số những người có mặt, chỉ có Tiêu Thăng và Tào Bảo là không cười nổi.
"Ngông cuồng!"
"Các ngươi muốn chết!"
Thấy Dương Lăng và thỏ trắng nhỏ chế nhạo bản thân như vậy, trong lòng Tiêu Thăng nổi giận. Không còn quan tâm đến Vân Hoa không biết nông sâu bên cạnh nữa, hắn lạnh lùng nói: "Đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Tào Bảo cũng cất tiếng lạnh băng: "Thiên tôn ở trên, hôm nay ta sẽ đại khai sát giới!"
Nghe vậy, sắc mặt Vân Hoa lạnh đi, trên người lặng lẽ phủ lên một bộ chiến giáp đỏ thẫm, trong tay xuất hiện một cây thương đỏ như máu, mũi thương chỉ thẳng vào Tiêu Thăng và Tào Bảo.
Tiêu Thăng và Tào Bảo lập tức ngây người tại chỗ, mặc dù bọn họ cũng có tu vi huyền tiên thượng phẩm, nhưng bị Vân Hoa chĩa mũi thương vào mặt như thế, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một luồng hàn ý.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"
Vân Hoa không trả lời, chỉ khẽ vung cây thương đỏ như máu, lập tức có một luồng phong mang sắc bén xẹt qua không gian, tạo thành một rãnh sâu trên mặt đất trước mặt hai tiên nhân.
Sắc mặt Tiêu Thăng càng thêm khó coi.
Trực giác mách bảo hắn, nếu một thương này đâm tới, rất có thể hắn sẽ chết!
"Ngại quá, các vị, là chúng ta đường đột..."
Tiêu Thăng đột nhiên nhận thua khiến Tào Bảo có chút trở tay không kịp.
Hắn bất mãn trừng mắt nhìn bằng hữu: "Tiêu huynh, đừng để nàng dọa sợ! Xem dao động pháp lực mà nàng biểu lộ, đạo hạnh của nàng nhiều nhất cũng chỉ hơn chúng ta một chút!”
“Nhưng nàng chỉ có một mình, bên cạnh còn mang theo hai gánh nặng, chúng ta liên thủ đối địch, sao có thể không thắng?"
"Mặc dù vậy. nhưng Tào huynh đừng quên chúng ta đến đây còn vì một chuyện quan trọng hơn..." Tiêu Thăng chỉ nói nửa câu, nhìn Tào Bảo bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa.
Người sau hơi sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Tiêu huynh nói đến bảo vật kia sao?"
Sắc mặt Tiêu Thăng hơi biến đổi, hận không thể khâu miệng Tào Bảo lại.
Lần này bọn họ đến bí cảnh Hương Lãnh Tuyền chính là vì một bảo vật được phát hiện nhiều năm trước sắp chín muồi trong những ngày gần đây.
Bọn họ đến sớm để canh giữ, đề phòng bảo vật đó bị người khác giành mất trước.
Theo hắn thấy, tìm lại tọa kỵ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ việc cấp bách nhất chính là nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này, nhanh chóng tìm ra bảo vật mà năm đó bọn họ đã giấu đi!
Đợi đến khi bảo vật vào tay, sau đó quay lại tính sổ với mấy người này cũng không muộn!
Đây mới là cách làm ổn thỏa nhất!
Chỉ tiếc Tào Bảo là một kẻ lỗ mãng, ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, không những nghi ngờ quyết định của hắn, mà còn nói thẳng chuyện này ra trước mặt mọi người!
Xem ra tên tiểu tặc kia nói không sai, tên này quả nhiên là một kẻ ngu ngốc!
Nghĩ như vậy, hắn vội vàng lên tiếng che đậy: "Tào huynh đừng nói bậy nữa, chỉ bằng bảo bối trên người chúng ta, nếu lấy ra chỉ sợ là tự rước lấy nhục, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi...”
“Chư vị, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại."
Sắc mặt Tào Bảo khó coi, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Theo cái nhìn của hắn, Tiêu Thăng rõ ràng là nhát gan sợ phiền phức, bị nữ tiên không rõ lai lịch kia hù dọa.