Chương 84: Sao ngươi lại yếu đuối đến vậy?

Nhưng Tiêu Thăng đã nói đến mức này, hắn cũng không còn kiên trì nữa, chỉ đành hừ lạnh một tiếng khá ấm ức, sau đó bị Tiêu Thăng vội vàng kéo đi, rời khỏi sơn cốc. Vân Hoa hơi nhíu mày, nắm chặt cây thương dài trong tay, ngọc thủ vô thức siết chặt hơn. Nếu như trước đây gặp phải tình huống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ để đối phương rời đi, nhưng bây giờ nàng đã có phu quân và hài tử nên vô thức sẽ nghĩ đến việc sau này đối phương có làm gì bất lợi cho phu quân và hài tử của nàng hay không... Nàng muốn xóa sạch hậu hoạn về sau! Chỉ là vì một chuyện nhỏ như vậy mà giết người lại không phù hợp với phong cách hành sự của nàng. Trong lúc nàng do dự, Dương Lăng ở bên cạnh nhìn bóng lưng hai vị tiên nhân rời đi, trong lòng đột nhiên khẽ động, nhớ đến trong câu chuyện Phong Thần mà hắn biết, hình như Tiêu Thăng và Tào Bảo dùng một linh bảo tên là Lạc Bảo kim tiền, thu mất Định Hải châu là tiên thiên linh bảo cực phẩm của Triệu Công Minh! Chẳng lẽ bảo vật mà bọn họ vừa nhắc đến chính là Lạc Bảo kim tiền trong truyền thuyết? Nghĩ đến đây, hắn vội vàng quay đầu nhìn Vân Hoa. "Nương tử, chúng ta đi theo xem sao, xem thử xem bọn họ làm trò gì?" Vân Hoa đang do dự không biết có nên ra tay tuyệt hậu hoạn hay không, nghe Dương Lăng bảo vậy, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng không hỏi tại sao, trực tiếp vung tay, một tấm màn mỏng màu xanh lục lập tức xuất hiện trên không trung, bao trùm cả ba người và hai thú bên trong giống như một tấm màn che. "Đây là linh bảo hậu thiên trung phẩm Thanh Sa trướng, có thể ẩn giấu thân hình, ngăn cách khí tức. Chỉ cần ở trong trướng, bọn họ chắc hẳn không thể phát hiện ra chúng ta." Vân Hoa vừa nói vừa điều khiển Thanh Sa trướng bay về phía trước. Dương Lăng và Thỏ trắng nhỏ nhanh chóng chia nhau leo lên một con Thừa Hoàng, bám sát phía sau nàng, tránh thoát khỏi khu vực bao phủ của Thanh Sa trướng. Hiệu quả kỳ diệu của Thanh Sa trướng khiến bọn họ như tàng hình, ngay cả hai tiên nhân Tiêu Thăng và Tào Bảo thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại cũng không phát hiện ra dấu vết của bọn họ. Tiêu Thăng và Tào Bảo dường như rất quen thuộc với địa hình nơi đây, bọn họ đi qua sơn cốc đá nhọn lởm chởm, vượt qua cánh rừng đá nhũ rậm rạp, cuối cùng đi đến trước một ngọn núi địa thế hiểm trở. Đến đây, cử chỉ của hai tiên nhân là Tiêu Thăng cà Tào Bảo càng thêm thận trọng. Bọn họ thỉnh thoảng dừng bước, dường như đang dùng một loại bí pháp nào đó để dò xét động tĩnh xung quanh. Thỉnh thoảng, bọn họ còn cố ý đi vòng mấy vòng lớn, giống như đang xác nhận xem có ai theo dõi hay không. Sau một hồi quanh co, hai tiên nhân cuối cùng dừng lại trước một hang động không dễ thấy ở lưng chừng núi. Đầu tiên, bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng cửa hang, sau đó mới thả lỏng, cẩn thận chui vào sơn động. Lối vào hang không rộng rãi, lại ẩn sau một tảng đá lớn, nếu không phải có bọn họ dẫn đường, thật sự rất khó tìm thấy. Nhìn hai tiên nhân biến mất trong hang động, Vân Hoa không lập tức đi theo mà cau mày đưa ra phán đoán: "Hang động nhỏ hẹp, nếu có người mai phục bên trong thì tình hình sẽ rất nguy hiểm." Nói đến đây, nàng quay đầu dặn với Dương Lăng: "Phu quân, các ngươi cứ ở đây đợi, ta vào xem trước.” “Nếu không có động tĩnh gì, ta sẽ truyền âm cho các ngươi vào." Dương Lăng không có ý kiến gì. Hắn biết Vân Hoa thực lực phi phàm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại có nhiều linh bảo hộ thân, trong tình huống không rõ ràng, phải tin vào phán đoán của chuyên gia như nàng. "Phu quân cẩn thận." Vân Hoa dặn dò một câu, sau đó phát huy uy lực của Thanh Sa trướng đến cực hạn, bao bọc lấy thân thể nàng, im lặng không tiếng động tiến vào trong hang động. Bên trong hang động rộng rãi hơn nhiều so với vẻ ngoài, trên vách đá mọc một ít rêu phát sáng, cung cấp ánh sáng yếu ớt cho hang động tối tăm. Vân Hoa tế ra Hao Thiên khuyển đi trước truy tung, nó như một cơn gió lướt qua đường hầm quanh co. Xác nhận không có mai phục, nàng vừa truyền âm ra ngoài, vừa cẩn thận bám theo khí tức của Tiêu Thăng và Tào Bảo. Sau khi nhận được truyền âm, Dương Lăng để hai con Thừa Hoàng ở bên ngoài chờ, vội vàng cùng thỏ trắng nhỏ tiến vào bên trong hang. Vào hang, hắn mới phát hiện hang động tối tăm sâu thẳm, quanh co khúc khuỷu, giống như một mê cung lớn. Nhưng thỏ trắng nhỏ cũng rất giỏi truy tung, nàng có thể tìm chính xác con đường mà Vân Hoa đã đi qua, cũng không sợ đi sai đường. Đi một lúc, thỏ trắng nhỏ đi trước khẽ nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, chúng ta sắp đuổi kịp trưởng công chúa rồi." Dương Lăng vừa định gật đầu, nhưng tim hắn đột nhiên đập mạnh, theo bản năng, hắn cảm nhận được một luồng hơi lạnh ập đến từ phía sau. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vật thể màu đen khổng lồ, mang theo lực lượng không thể cản phá, lao thẳng về phía hắn. Mượn ánh sáng của rêu trên vách đá, hắn nhìn rõ đó là một móng vuốt rồng đen khổng lồ, trên đó phủ đầy những vảy, mỗi chiếc vảy đều lấp lánh sáng loáng ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Chủ nhân của móng rồng ẩn núp trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục. Trong khoảnh khắc này, Dương Lăng gần như phản ứng theo bản năng. Trong bóng tối, một ngọn trường mâu ngưng tụ từ năng lượng thuần túy, tỏa ra hơi thở địa ngục nồng nặc, ngọn giáo nháy mắt xuất hiện trong tay hắn.