Chương 88: Hãy cho ta chết một cách thống khoái (2)
[Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư
06:42 - 15/09/2024
Dương Lăng khẽ gật đầu, cuối cùng lại cẩn thận kiểm tra một lượt, xác nhận không có bất kỳ sơ suất nào, lúc này mới xoay người đi vào sâu trong hang động.
Thỏ trắng đi theo sau hắn, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Chuyện của Kim Ô thái tử, có lẽ có thể hỏi thử tinh quân nhà ta...”
“Tinh quân nhà ta là đại thần đã tồn tại từ thời kỳ Yêu đình thượng cổ, đối với những chuyện xa xưa thế này hẳn là rất hiểu biết."
Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Dương Lăng tai thính mắt tinh thì chỉ sợ đã bỏ qua mất rồi.
Hắn quay đầu nhìn thỏ trắng, cười mà như không cười, bảo: "Ngươi không sợ sao?"
"Sợ chứ!" Thỏ trắng gật đầu mạnh: "Ta sợ muốn chết luôn rồi!"
Nàng có chút sợ hãi nhìn Dương Lăng, thành thật trả lời: "Nhưng nghĩ đến việc chúng ta là một phe, ta cũng không sợ lắm."
"Ha ha ha..." Dương Lăng bị lời câu này của nàng chọc cười: "Ngươi nói không sai, chúng ta đúng là một phe..."
...
Mặc Nha Yêu Thần đứng trên vách đá dựng đứng, lặng lẽ nhìn về phía dãy núi xa xa, trong mắt không ngừng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Một trận gió đen từ xa thổi tới, mang theo tin tức tử vong của Tam Thủ Giao.
Chỉ khi quan sát kỹ mới có thể phát hiện ra trận gió đen kia thực ra được tạo thành từ vô số côn trùng nhỏ li ti.
Côn trùng đen như mực, chỉ bằng hạt vừng, đập cánh không tiếng động nhưng bay rất nhanh. Nếu tụ tập lại với nhau, chúng còn khá dễ thấy nhưng nếu phân tán ra thì rất khó bị người ta chú ý.
Loại côn trùng này tên là Mặc Phù Du, khả năng sinh sôi rất mạnh, số lượng đông đảo.
Mặc Nha Yêu Thần lợi dụng đặc tính của Mặc Phù Du, khiến khắp bí cảnh Hương Lãnh Tuyền đều có "mắt" của hắn.
Bất kỳ ai vào bí cảnh đều không thoát khỏi cảm nhận của hắn.
Mặc dù hắn vẫn luôn đứng đây bất động, nhưng mọi động tĩnh trong bí cảnh, hắn đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
"Tam Thủ Giao vốn có thể làm nội ứng, đáng tiếc thật..."
Mặc Nha Yêu Thần miệng thì nói "đáng tiếc" nhưng khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười lạnh, sau đó hắn lại giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trong hư không.
Một luồng ánh sáng u ám như gợn nước lan tỏa ra từ vòng tròn.
Ngay sau đó, một giọng nói mơ hồ không rõ truyền ra từ trong vòng tròn: "Mặc Nha Yêu Thần gọi ta có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh nhạt của Mặc Nha Yêu Thần vang lên: "Thông báo cho ngươi một tiếng, có một nhóm tiên thần từ bên ngoài đến chỗ ngươi rồi, ngươi cẩn thận trông coi kết giới..."
"Chỉ có chuyện này thôi sao?"
"Đừng coi thường, trong nhóm tiên thần này có Tư pháp thiên thần đương nhiệm của Thiên đình."
"Tư pháp thiên thần? Không phải là phát hiện ra chúng ta rồi chứ, cần ta giữ hắn lại không?"
"Ngươi đừng có hồ đồ! Nếu làm chậm trễ đại sự của Thái tử điện hạ, ngươi có chín cái đầu cũng không đủ để chém!"
"Ta mọc chín cái đầu có phải ăn trộm tiên đan nhà ngươi hay là thế nào, sao lần nào cũng dùng lời này để rủa ta..."
"Tóm lại ngươi trông coi cấm địa cho tốt, đừng để bọn chúng xông vào!"
"Không cần ngươi nói!"
...
Cùng lúc đó, Dương Lăng và thỏ trắng tiếp tục tiến lên, đi qua từng hang đá sâu hun hút, hướng về sâu trong sơn động.
Điều mà bọn họ không biết là, một phú gia ông mặc áo gấm, dáng vẻ giàu có cũng đang đi theo sau.
Phú gia ông này là một ngụm tiên khí của Hạo Thiên Thượng Đế hóa thành.
Lúc này, hắn lặng lẽ đi theo sau Dương Lăng và thỏ trắng, mặc dù không ẩn giấu thân hình, nhưng cũng không có bất kỳ ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Hang động tự nhiên này rất lớn, hang đá thông tứ phía, đồng thời không ngừng kéo dài xuống lòng đất, ở giữa còn đi qua hai khe nứt khổng lồ dưới lòng đất.
Mặc dù bên trong hang động rất phức tạp, nhưng Dương Lăng vẫn có thể cảm thấy bản thân luôn đi dọc theo đường khúc khuỷu, không ngừng đi xuống, ít nhất cũng đã đi được mấy chục dặm.
Càng đi xuống, nhiệt độ xung quanh càng cao, trong không khí dần dần tràn ngập mùi lưu huỳnh.
Rất nhanh, bọn họ đã đến một thế giới dung nham dưới lòng đất.
Đây là luyện ngục của mặt đất, dòng sông dung nham cuồn cuộn chảy, phát ra tiếng ầm ầm, đổ vào từng hồ dung nham.
Trong hồ dung nham đỏ rực, vô số cột đá màu đen dựng đứng, bề mặt tỏa ra ánh sáng kim loại, dường như là một loại khoáng thạch cứng rắn và chịu nhiệt nào đó.
"Nơi này nóng quá!"
Thỏ trắng tương đối không chịu đựng được nhiệt độ của nơi này, nàng đã phải dựng một kết giới nhỏ để ngăn cách sự truyền dẫn nhiệt.
Chỉ là làm như vậy cần tiêu hao rất nhiều pháp lực, với đạo hạnh nông cạn của nàng thì ước tính cũng không chống đỡ được bao lâu.
May mà bọn họ nhanh chóng tìm thấy lối vào cấm địa dưới lòng đất.
Đó là một dòng thác dung nham khổng lồ.
"Trưởng công chúa đã để lại một khe hở ở đây, để chúng ta có thể vào."
Thỏ trắng lấy Lưu Ly Bảo Phượng trâm ra, một luồng thanh huy như thực thể cắt ngang thác dung nham, để lộ ra một con đường.
Hai người nhanh chóng bay người nhảy vào.
Phía sau, thác dung nham từ từ khép lại dưới sức kéo của một luồng sức mạnh vô hình.
Dương Lăng và thỏ trắng nhìn nhau, không chút do dự đuổi theo, xuyên qua dòng thác dung nham.
Xuyên qua thác dung nham, trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ, xuất hiện trước mặt bọn họ là một hang động dưới lòng đất vô cùng rộng lớn.