Chương 97: Vị yêu thần này, ngươi đã chứng được đại la chưa?

Hắn vội vàng giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trong hư không. Cùng với một luồng ánh sáng u ám lan tỏa như sóng nước, một giọng nói mơ hồ không rõ truyền ra từ bên trong: "Lại có chuyện gì?" "Ta hỏi ngươi, sao bên chỗ ngươi lại có tiên thiên linh bảo xuất thế?" "Ta cướp được rõ ràng là một cây linh thụ, đâu ra tiên thiên linh... Khoan đã, linh thụ của ta sao lại biến thành đá rồi?” “Chết tiệt, đám người kia dám chơi ta!” “Không được, ta phải đi cướp lại bảo bối!" "Long Điệt Yêu Thần, ngươi chớ có làm bậy!" Trên mặt Mặc Nha Yêu Thần không còn vẻ điềm tĩnh như thường lệ, hắn lạnh lùng quát: "Nhiệm vụ của ngươi là thay Thái tử điện hạ bảo vệ tốt tinh hoa Thái Dương Chân Hỏa, đừng tự ý trêu chọc người của Thiên đình...” “Ngươi có nghe ta nói không?” “Trả lời ta!” “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" ... Thạch đảo vỡ vụn lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Bên dưới vực sâu có một lực lượng bí ẩn đang nâng đỡ nó, khiến cho nó dù đã vỡ thành bốn năm mảnh nhưng vẫn không xuất hiện hiện tượng rơi xuống. Dương Lăng ngồi xếp bằng trên một mảnh đảo vỡ khá lớn, tâm thần hoàn toàn đắm chìm vào quá trình luyện hóa Lạc Bảo kim tiền. Nguyên thần của hắn không ngừng va chạm với cấm chế tiên thiên bên trong Lạc Bảo kim tiền, cố gắng khắc ấn ký nguyên thần của mình lên đó. Vân Hoa mặc chiến giáp, tay cầm Kỳ Lân kiếm, lẳng lặng canh giữ ở một bên, thỉnh thoảng cảnh giác quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc. Thỏ trắng nhỏ cũng chăm chú quan sát bốn phía, trên mặt hiện rõ vẻ căng thẳng và sợ hãi. Nàng rất rõ ràng, vừa rồi khi Lạc Bảo kim tiền xuất thế đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu gần đó có cao thủ tu hành thì chắc chắn sẽ chạy tới đây xem xét. May mà nơi bọn họ đang ở là dưới lòng đất, phía trên còn có hang động ngầm giống như mê cung, muốn tìm được nơi này quả thực không phải chuyện dễ dàng. Theo thời gian trôi qua, Lạc Bảo kim tiền dần dần hòa làm một với khí tức của Dương Lăng. Cuối cùng vào một hơi thở nào đó, Dương Lăng đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng màu vàng. Hắn cảm thấy mình và Lạc Bảo kim tiền đã không còn bất kỳ khoảng cách nào, dường như linh bảo này đã trở thành một phần cơ thể hắn. Nhìn thấy cảnh này, dây cung căng thẳng trong lòng Vân Hoa cuối cùng cũng được thả lỏng, trên mặt cũng nở nụ cười: "Phu quân đã thành công rồi sao?" Dương Lăng gật đầu, lật bàn tay lại, Lạc Bảo kim tiền đã hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng, hòa vào nguyên thần của hắn. Hắn đứng dậy quay đầu nhìn về phía Vân Hoa, nói rằng: "Đa tạ nương tử đã hộ pháp cho ta, vất vả cho nàng rồi." Vân Hoa lắc đầu: "Vừa rồi cũng không có ngoại địch quấy nhiễu, ta chỉ đứng ở đây thôi, cũng không tốn sức gì, có gì vất vả chứ?" Dương Lăng cười kéo lấy bàn tay ngọc của nàng, đợi đến khi mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hắn mới nghiêm túc nói: "Chính là bởi vì có nương tử luôn ở bên cạnh ta nên ta mới dám yên tâm tế luyện linh bảo, chẳng phải đây chính là công lao của nương tử hay sao?" "Còn có người ở đây..." Vân Hoa liếc nhìn Dương Lăng, muốn rút bàn tay về nhưng không thành công. Thân thiết trước mặt thỏ trắng nhỏ, trên gương mặt nàng hơi ửng hồng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng. Phu quân của nàng vẫn giống như trước đây, ngoại trừ trở nên lợi hại hơn trước thì không có gì thay đổi. Thỏ trắng nhỏ ở cạnh đó bĩu môi. Ban đầu nàng còn muốn khoe công, nhưng bây giờ xem ra, chính mình ở đây có vẻ hơi thừa. Vì thỏ trắng nhỏ ở bên cạnh, Dương Lăng chỉ gãi nhẹ lòng bàn tay Vân Hoa rồi buông tay ngọc của nàng ra, nghiêm mặt nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, tránh cho thứ vừa rồi quay lại." Vân Hoa cũng có ý định này, nàng và thỏ trắng nhỏ nhanh chóng thu dọn những vật liệu vừa dùng để bày trận, sau đó chuẩn bị rời khỏi đây cùng Dương Lăng. Ngay lúc này, một bóng đen to lớn vô song từ trong vực sâu bay lên, thân cáo móng hổ, chín đầu chín đuôi, toàn thân tỏa ra hắc khí. "Long Điệt Yêu Thần!" Sắc mặt Vân Hoa đột nhiên thay đổi: "Thế mà là hắn!" Thỏ trắng nhỏ cũng trợn tròn mắt, trên khuôn mặt non nớt hiện rõ vẻ kinh hoàng, đồng thời bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra những thứ giống như cự mãng vừa rồi chính là đuôi của nó!" Dương Lăng lấy làm ngạc nhiên liếc thỏ trắng nhỏ. Lá gan lớn hơn rồi đấy, lại còn có tâm tư phân tích nữa cơ? Nhưng hắn cũng phải thừa nhận, thỏ trắng nhỏ phân tích không sai, chín cái đuôi sau lưng con quái thú hung dữ trước mắt không ngừng lăn lộn trên không trung, xung quanh tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, thực sự giống như chín con cự mãng. Sắc mặt Dương Lăng dần trở nên nghiêm trọng, đồng thời nhìn chằm chằm vào con quái thú hung dữ đó. Thông qua pháp môn truyền âm nguyên thần, hắn cũng đang hỏi về lai lịch của con quái thú này. Pháp môn truyền âm nguyên thần, ưu điểm là tiện lợi nhanh chóng, trong nháy mắt có thể truyền tải rất nhiều thông tin. Từ miệng Vân Hoa, hắn biết được, vào thời kỳ yêu đình thượng cổ, những người có thể có được danh hiệu yêu thần, kém nhất cũng chứng được Thái Ất Đạo Quả! Trong số đó, một số yêu thần lợi hại hơn, thậm chí đã chứng được Đại La Đạo Quả! Long Điệt Yêu Thần trước mắt này chính là tàn dư của yêu đình thượng cổ, là yêu thần do Yêu hoàng lúc đó đích thân sắc phong!