Chương 827: Thiên thần và ác quỷ

CHƯƠNG 827: THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Chúng tôi bị dẫn đi, giam vào một cái lồng sắt lạnh lẽo, lồng sắt đặt giữa phòng, có vệ sĩ đứng canh 4 góc, ánh sáng mạnh chiếu thẳng từ đỉnh đầu xuống khiến mắt tôi cay xè. Ba chúng tôi bị nhốt riêng, đêm dài vô cùng vắng vẻ, lâu lâu bên ngoài lại có tiếng súng, là người của Hoàng Tuyền đang xử tử thuộc hạ của Cuồng Trù không chịu thần phục. Tôi đã ngửi quá nhiều mùi của cái chết trong tối nay, gần như không nhắm mắt cả đêm, tuyệt vọng suy nghĩ xem có cơ hội nào không. Nhưng tất cả những dấu hiệu cho tôi biết rằng chẳng có cơ hội nào, sẽ chẳng có ai tới cứu nữa, đến gần sáng thì thấm mệt, ngủ một giấc trên chiếc đệm rách hôi hám. Tờ mờ sáng, tôi bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng bước chân, Hoàng Tuyền đi vào trong sự hộ tống của đám vệ sĩ. Hắn giơ tay ra hiệu, một vệ sĩ bước tới mở cửa lồng, hắn đi vào trong, tôi hỏi: "Ngươi không sợ ta làm loạn sao?" "Làm loạn?" Hoàng Tuyền cười nhạo: "Bên ngoài đều là người của ta, dưới ánh sáng mạnh này, minh vương chi đồng không sử dụng được, ngươi lấy gì chống lại ta?" Hắn nói đúng, tôi căn bản không có khả năng phản kháng, Hoàng Tuyền bước lại gần: "Tống Dương, ngươi đúng là người được chọn, một truyền nhân của Tống Từ mà 300 năm qua mới có." "Tiểu Đào và Đao Thần đâu?" Tôi hỏi. "Bọn chúng vẫn ổn, yên tâm đi, ta đâu phải đám tội phạm thứ cấp, ...mà thực ra, ta chưa bao giờ nghĩ mình là tội phạm." Hoàng Tuyền vẫn giữ nụ cười trên môi. "Vậy ngươi tự cho mình là nhà từ thiện à?" Tôi mỉa mai. "Tống Dương à Tống Dương, ngươi rất thông mình, nhưng thật tiếc là vị trí của ngươi đã quyết định suy nghĩ trong ngươi!" Hắn đi đi lại lại trong cái lồng: "Trên đời này, nơi nào có âm thì phải có dương, ở đâu có ánh sáng thì ắt phải có bóng tối. Ngươi nghĩ công lý là tốt, hồi trẻ ta cũng ngây thơ nghĩ như vậy, cho đến khi ta gặp Hoàng Tuyền tiền nhiệm, lão đã dạy cho ta chân lý cuộc đời. Hãy tưởng tượng sẽ ra sao nếu không có Giang Bắc Tàn Đao, liệu thế giới có tốt đẹp hơn không? Câu trả lời là không, không hề. Không có tội ác này thì sẽ có tội ác khác, thế giới đang thực hiện những điều xấu xí hàng ngày, bởi bản thân trong mỗi người đều có mầm mống của cái ác. Giang Bắc Tàn Đao là một hệ thống khổng lồ, một mạng lưới rộng lớn. Bọn ta có quy tắc ứng xử của riêng mình, cùng với khả năng kìm chế còn mạnh hơn cảnh sát. Bọn ta quản lý hàng ngàn tội phạm, để chúng trở thành tội phạm có tổ chức. Ngươi thấy đấy, đây là một hệ thống hoàn hảo đã và đang phát triển với nỗ lực của những người đi trước. Nó tốt hơn thứ công lý hỗn loạn mất trật tự của các ngươi nhiều, bọn ta đang tích cực thay đổi thế giới để thỏa mãn phần hắc ám trong mọi người. Tất nhiên là hệ thống này cũng có GDP, các khoản đóng góp, câu lạc bộ đêm, sòng bạc, nhà thổ ở mọi ngóc ngách..., những ngành công nghiệp không khói đều có sự tham gia của chúng ta. Ngươi có thể làm gì để quản lý tội phạm? Các ngươi chỉ chống lại tội phạm bằng cách mở mồm trước tòa án, nhưng ngươi đã bao giờ suy nghĩ về nó chưa, nó có thể loại bỏ tất cả tội ác trên thế giới không? Cứ cho là có thể đi, thì ngươi định thay thế hệ thống này bằng cái gì? Ngươi và cả Tống gia sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái nguyên tắc, là đại ác thì tốt hơn là làm kẻ lương thiện!" Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Ta không cần biết ba mớ triết lý vớ vẩn của ngươi, ta chỉ biết nhiệm vụ của mình đó là tiêu diệt ngươi, vậy thôi!" Hoàng Tuyền ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tiêu diệt chúng ta ư? Đừng khôi hài thế chứ, nhìn ngươi bây giờ xem, chỉ cần một ngón tay là ta có thể bóp chết ngươi!" "Đã vậy tai sao ngươi còn tới đây nói chuyện với ta, Tống Viễn Khê?" Tôi nói. Hoàng Tuyền thu lại nụ cười: "Đừng gọi ta bằng cái tên đó, Tống Viễn Khê đã chết lâu rồi, ta là Hoàng Tuyền, kẻ mua xương!" "Có bao giờ ngươi cảm thấy hối hận vì đã phản bội Tống gia không? Chỉ vì cám dỗ vật chất mà xuống nước trở thành kẻ phạm tội, giờ lại phải uốn ba tấc lưỡi để biện minh cho những việc mình làm, cho rằng bản thân rất tốt đẹp, ngươi đừng tự lừa dối mình! Nếu trên thế giới chỉ có loại như ngươi thì sẽ chỉ thối đến tận gốc, cho dù ngươi có tâng bốc bản thân cao quý đến thế nào đi nữa, ta cũng chỉ biết một điều, đó là thế giới này do vô số con người bình phàm góp từng viên gạch xây dựng nên, nhưng đám như ngươi lại có thể dễ dàng hủy hoại hạnh phúc và cuộc sống của người khác để thỏa mãn nhu cầu cá nhân. Các ngươi chỉ là cá biệt trong xã hội mà thôi, ngươi nói thế giới sẽ không có trật tự nếu không có ngươi, ha ha, ngươi lại tự cho mình tốt đẹp vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, thế giới này chỉ tốt đẹp hơn khi không có những kẻ như ngươi!" Hoàng Tuyền nghe xong thì nhìn tôi cười mỉa: "Trong hoàn cảnh hiện tại, ngươi nghĩ mình có tư cách để nói như vậy với ta sao? Để ta nhắc nhở cho ngươi một chút." Hắn phất tay ra hiệu, mấy gã vệ sĩ to lớn xông vào, đạp tôi xuống đất mà đấm đá túi bụi, lát sau mới dừng lại, hắn bồi thêm một cước vào bụng khiến tôi ói ra nước chua. "Giờ thì tỉnh chưa?" Hoàng Tuyền cúi xuống hỏi. Tôi phẫn nộ vung tay đấm, Hoàng Tuyền liền túm lấy cổ tay tôi, sức mạnh của hắn lớn đến nỗi dường như có thể bẻ gãy nó, hắn nói: "Tống Dương, ngươi đã tới giới hạn rồi, thực sự là ta cũng không muốn đâu, nhưng mọi chuyện đã kết thúc. Cho dù tổ tiên Tống Từ lúc còn sống thì cũng chẳng thể hạ gục tàn dư của Giang Bắc Tàn Đao." Tôi tức giận gào lên: "Ngươi không xứng được gọi tên của người, càng không xứng với cái tên Tống Viễn Khê mà cha mẹ đặt cho ngươi!" "Kẻ chiến thắng chính là công lý! Hãy trân trọng những ngày cuối cùng của ngươi. Trong lễ Tu La huyết tế, ta sẽ để đồng bọn chứng kiến cảnh ngươi bị giết, điều đó hẳn rất thú vị đấy." Nói xong Hoàng Tuyền rời đi, lúc này có hai vệ sĩ mang một màn hình TV vào, Hoàng Tuyền dừng ở cửa, nói: "Nhân tiện, sợ ngươi buồn chán, ta mang TV cho ngươi xem giải trí." Vệ sĩ đặt cái màn hình trước mặt tôi, bên trong có cảnh Tống Tinh Thần và Tống Khiết đang đánh nhau với những kẻ khác ở mê cung. Sau một đêm, vẻ ngoài của họ đã bơ phờ mệt mỏi khiến tôi lo lắng... Một dòng phụ đề hiện lên màn hình: Số người sống sót hiện tại là 17/30, họ được đánh số A11, A12..." Tống Tinh Thần tay không hạ gục một gã lực lưỡng cầm chùy, kéo Tống Khiết chạy thoát tới một nơi, sau đó ngồi xuống ôm bụng. Tống Khiết quan tâm hỏi han, dĩ nhiên là hình ảnh không có âm thanh, hình như Tinh Thần đã bị thương. "Cố lên!" Tôi thầm cầu nguyện. Đột nhiên tôi phát hiện tay của Tinh Thần đang gõ xuống đất, hình như nó có một quy luật nào đó, tôi nhanh chóng dùng tay ghi lại trên bụi đất, hai dài một ngắn, hai ngắn một dài...đây là mã Morse ư? Nhưng tôi không hiểu mã này, vì vậy chỉ có thể ghi lại nguyên văn. Hình như Tinh Thần biết rằng trò chơi sinh tồn mà hắn buộc phải tham gia đang được phát trực tiếp, rất có thể chúng tôi cũng đang xem nên dùng cách này để truyền đạt thông tin. Nhưng hắn đâu biết rằng, lúc xem buổi phát sóng trực tiếp, tôi còn chẳng thể tự bảo vệ nổi mình...