Chương 828: Trốn sát

CHƯƠNG 828: TRỐN SÁT Màn hình vẫn chĩa về hướng Tống Tinh Thần và Tống Khiết, tôi đoán hẳn là nó đang cung cấp hình ảnh của hai người cho những khách đánh bạc đặt cược vào họ. Tôi lo lắng bất an nhìn hai người thân yêu chạy trốn khắp bốn phía mê cung. Vài giờ sau đó, hắn lại hạ gục ba kẻ địch, trên người cũng thêm vài vết thương, tỏ rõ vẻ mệt mỏi phờ phạc. Tinh Thần vẫn tiếp tục gửi những mã Morse giống nhau, tôi toàn bộ nhớ hết vào trong đầu. Đối sách của Tinh Thần là binh tới thì tướng đỡ, trên đường gặp những người gầy yếu tham gia thì cũng tuyệt đối không làm hại. Tôi tự nhủ, Tinh Thần ngươi lương thiện như vậy, ta nhất định phải tìm cách cứu ngươi ra ngoài! Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp duy nhất để cứu mọi người hiện giờ là đàm phán với Hoàng Tuyền. Nhưng trên người tôi có gì để đổi lấy năm mạng người đây? Ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy mụ mị. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, nhìn bóng mặt trời ngòi cửa sổ thì đã qua buổi trưa, vệ sĩ canh gác tôi có chút lười biếng, ba tên chạy ra ngoài hút thuốc. Lúc này thì có một người mặc đồ đầu bếp đi vào, trong tay hắn là một hộp đựng thức ăn, nói với tên vệ sĩ ở lại: "Lão đại ra lệnh, đừng để hắn bị đói, bảo ta mang chút thức ăn tới." Vệ sĩ kiểm tra hộp đồ ăn, sau đó quan sát mặt tên đầu bếp: "Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ." Người kia cười cười: "Cho đến hôm qua ta còn là thủ hạ của Cuồng Trù đại nhân." "Hừ, khốn kiếp, ngươi cũng thức thời đấy." Vệ sĩ cầm cái đùi gà trong hộp lên cắn. Đầu bếp đi tới chỗ tôi, khi nhìn rõ mặt thì tôi kinh ngạc trợn to mắt, đây chẳng phải là Lý Báo, học viên trường cảnh sát hay sao? Nhưng chỉ thoáng qua, tôi không dám lộ ra biểu hiện, nếu bại lộ, chỉ e cậu ta sẽ chết không có chỗ chôn. Lý Báo nhét từng khay đồ ăn qua song sắt, nói: "Ăn đi, có lẽ đây sẽ là bữa cơm cuối cùng của ngươi đấy." Liếc nhìn gã vệ sĩ đứng góc tường, tôi nảy ra một ý, cầm bát canh lên hắt thẳng vào người hắn, mắng: "Biến, ai thèm ăn xin đồ của các ngươi!" Vệ sĩ nhìn khoảng áo bị vấy bẩn, hung tợn chửi: "Thứ không biết thân phận. Lão đại giữ lại ngươi là vì ngươi còn giá trị lợi dụng thôi. Không ăn hả, thì con mẹ nó mang đi!" Tôi cầm bát cơm lên, nói: "Vậy ta mạn phép ăn." "Đê tiện!" Vệ sĩ mắng, rồi đi tới bên cửa gọi: "Lão Nhị, có giấy ăn không?" Thấy trong phòng không còn ai, Lý Báo vội nói nhỏ: "Tối qua chúng tôi bị đánh lén phía sau, Vương cảnh quan quyết đoán hạ lệnh rút lui, trên đường có tổn thất vài người nhưng chủ lực vẫn còn. Bây giờ Vương cảnh quan đang liên lạc với lãnh đạo phía quân đội, chuẩn bị phát động càn quét nơi đây. Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu bọn anh ra ngoài!" Nói xong cậu ta rút một khẩu súng bên dưới hộp cơm ra, tôi đè lại nói: "Không, một mình cậu không ứng phó được!" "Cùng lắm là chết ở đây." Lý Báo chẳng hề sợ hãi. "Đừng manh động, tôi có một kế muốn thử, có lẽ sẽ đổi được mạng của Tiểu Đào và Tinh Thần. À phải, bên Tống Tinh Thần rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi. "Haiz, sau khi rút lui, Tống ca và tiểu muội không nghe theo chỉ huy, muốn tới tìm bọn anh, kết quả là đã mất liên lạc rồi..." Tôi chỉ màn hình TV: "Họ ở đây." Lý Báo nhìn màn hình, trợn mắt há mồm, tôi nói: "Với võ công của Tinh Thần thì tạm thời không sao, nhưng tình thế rất nguy hiểm." Lý Báo nói: "Giờ tôi sẽ liên lạc với huấn luyện viên, tìm cách nội ứng ngoại hợp." "Không!" Tôi ngăn lại: "Nghe đã, đừng ngắt lời tôi. Tôi muốn thử đàm phán với kẻ địch, dùng sự hy sinh của mình đổi lấy tính mạng mọi người. Nếu như thành công, phía Tiểu Đào thoát ra được thì các cậu liền có thể đột kích." "Nhưng..." Lý Báo muốn nói lại thôi. Tôi nói: "Tôi cũng không nắm chắc 100%, nhưng vẫn phải thử. Đúng rồi, Tống Tinh Thần vừa gửi một ám hiệu, có thể là mã Morse, nhưng tôi không hiểu." Lúc này chợt đám vệ sĩ đi vào, tôi lập tức quát lớn: "Ai cần ngươi thương hại, cút!" "Mẹ, không biết điều!" Vệ sĩ chửi. Lý Báo xách hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, nói với đám vệ sĩ: "Ta sẽ tới thu dọn bát đĩa sau." Tôi từ tốn ăn đồ ăn, vừa ăn vừa dùng móng tay bấm vào cây đũa những ám hiệu dài ngắn khác nhau, hy vọng Lý Báo có thể hiểu được. Một tiếng sau Lý Báo quay lại im lặng thu dọn bát đĩa, cũng lén nháy mắt với tôi một cái. Chờ cậu ta đi khỏi, tôi gõ vào song sắt la lên: "Ta muốn gặp Hoàng Tuyền." Vệ sĩ căn bản chẳng thèm đoái hoài, tôi lặp lại yêu cầu, một tên nói: "Lão đại là ai mà ngươi muốn gặp là gặp?" Tôi hạ quyết tâm: "Nếu hắn không đến ta sẽ tự đập đầu chết." Nói rồi tự đập đầu mình vào song sắt, đập không nặng lắm nhưng cố ý ma sát phần da trên sắt khiến máu chảy ra ngoài, hiệu quả cũng tạm được. Vệ sĩ cả kinh: "Mau đi tìm lão đại, ta giám sát hắn!" Một lúc sau thì Hoàng Tuyền tới, hắn bước vào trong lồng, nhìn vết máu trên trán tôi và cái bát rơi vỡ dưới sàn, nói: "Xem ra cho dù kẻ có ý chí kiên cường đến đâu, lúc sắp chết cũng phát điên." Tôi lạnh lùng nói: "Ai nói ta phát điên? Ta không làm loạn sao có thể gặp được ngươi." "Được, ta tới rồi đây, ngươi có âm mưu gì?" Hoàng Tuyền bình tĩnh nhìn tôi. "Thả Tiểu Đào, Đao Thần và hai anh em Tống gia ra." Tôi nói. Hoàng Tuyền bật cười ha hả, đám vệ sĩ cũng cười theo: "Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? Ta không nghe lầm chứ?" Tôi nói: "Đây là điều kiện của ta, nếu như ngươi thả họ, ta sẽ làm cho ngươi một việc." Hoàng Tuyền nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái: "Ngươi làm cho ta một việc? Ngươi không điên thật đấy chứ. Với bộ dạng hiện giờ thì ngươi có thể làm gì cho ta?" "Ngươi nhốt được cơ thể ta nhưng không giam cầm được ý chí ta. Nếu như ngươi thả người, ta có thể tuyên bố với công chúng, Tống gia và cảnh sát đã thất bại triệt để, dùng cách khuất nhục nhất mà xin lỗi các ngươi...đây là việc mà ngươi có dùng tiền hay bạo lực cũng không làm được. Tu La huyết tế đối với các ngươi mà nói chỉ là một sự tượng trưng, mà ta cũng vậy, ta là tượng trưng cho đệ tử Tống gia nhập thế. Sự khuất phục của ta, theo ta nghĩ thì lớn hơn tất cả, 4 sinh mạng kia hoàn toàn chẳng thấm vào đâu." Câu nói này tôi đã lặp đi lặp lại trong đầu từ lúc ăn cơm, theo tôi dự đoán thì 80% nó sẽ phát huy tác dụng. Hoàng Tuyền nắm trong tay khối tài sản kinh người, cơ hồ có thể có được bất cứ thứ gì trên đời, để đánh động lòng hắn thì chỉ còn cách dựa vào phương diện thắng lợi tinh thần. Quả nhiên Hoàng Tuyền trầm mặc, trầm mặc rất lâu, rồi hắn thở dài một tiếng: "Chẳng trách Cuồng Trù muốn thưởng thức bộ não thông minh của ngươi. Giờ đến cả ta cũng rất tò mò nó dài ngắn ra sao, mà trong thời gian ngắn như vậy nắm bắt được nhu cầu của ta để gãi đúng chỗ ngứa." "Vậy đồng ý chứ?" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. "Có thể thả người, nhưng là sau khi kết thúc nghi lễ, phải chắc chắn ngươi không giở trò lừa bịp ta mới có thể đồng ý." Hoàng Tuyền nói. "Vậy làm sao mà ta tin ngươi được, lúc đó hẳn là ta đã chết rồi." Tôi cau mày. "Ta đây nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không lừa gạt ngươi! Phải rồi, ngoài chuyện đó ra thì ngươi phải tuyên bố thêm một điều, đó là từ nay về sau, Tống gia không được đụng đến Giang Bắc Tàn Đao mà phải thừa nhận sự tồn tại của nó." Quả nhiên Hoàng Tuyền vẫn là người sinh ra từ Tống gia, bất kể hắn có đeo bao nhiêu cái mặt nạ mạ vàng đi nữa thì vẫn luôn quan tâm đến thái độ của Tống gia. Tôi biết cái giá của sự trao đổi này lớn thế nào, nó sẽ hủy hoại tất cả những gì tôi kiên trì bảo vệ từ trước tới nay, thậm chí phá hủy tín ngưỡng của Tống gia, đến khi chết đi vẫn bị người đời phỉ nhổ. Nhưng vì mạng sống của mấy người Tiểu Đào, tôi không thể không làm, bèn nặng nề mà gật đầu: "Ta đồng ý!"