Chương 1066: Săn cá
[Dịch] Bắc Tống Nhàn Vương
08:27 - 04/08/2023
CHƯƠNG 1066: SĂN CÁ
Trên biển xanh thăm thẳm, một đội tàu đang đi theo dòng hải lưu di chuyển từ đông sang tây, chỉ thấy con thuyền đi đầu bỗng “Vù!” một tiếng, từ trên thuyền có một mũi tên bén nhọn như chớp lao vào trong nước biển, từ dưới biển một con cá mập liền lật bụng trồi lên, một mũi tên nhọn dài cắm vào hơn nửa thân con cá, bên ngoài chỉ còn đầu tên, khiến nó chết không kịp ngáp.
- Haha, kéo lên, hôm nay đem con cá mập này nhắm rượu!
Triệu Giai đứng trên đầu thuyền nâng cung cười to, y bắn tiễn đi, đầu tiễn cột theo sợi dây thừng, có thể lôi cá lên, đây cũng là một trong những trò giải trí bọn họ nghĩ ra, có thể đem ra giải trí lại có thể săn được cá quả là một công đôi việc.
- Giai ca nhi mấy hôm nay trạng thái huynh không tồi, mỗi lần đều săn cá trước ta!
Dương Sĩ Lượng bên cạnh lấy làm kinh ngạc nói. Từ nhỏ y được ông nội dạy tiễn pháp, sau đó khắc khổ thao luyện trong quân, trên quân trường đấu tiễn pháp y chưa từng rớt khỏi ba hạng đầu, nhưng Triệu Giai tiễn pháp không tệ nhưng so với y còn chênh lệch, mà mấy hôm nay đối phương như uống xuân dược hay sao mà mỗi lần thi săn cá đều giành được chiến quả trước.
- Các gì gọi là trạng thái không tệ, đây là thực lực đấy, trải qua thời gian tôi luyện ta cảm giác tài bắn cung của mình tiến bộ, chuyện vượt qua huynh là sớm muộn mà thôi!
Triệu Giai đắc ý nói. Trước kia thi tiễn pháp, y bị Dương Sĩ Lượng hành hạ không ít giờ cũng được một lần hãnh diện rồi.
- Hừ.. thực lực của ngươi ta còn không rõ ràng sao? Chờ xem hôm nay ta lại điều chỉnh trạng thái, ngày mai xuất toàn lực, lúc ấy để xem ta với huynh ai săn được cá trước?
Dương Sĩ Lượng nghe xong liền mở miệng phản bác. Y cũng không công nhận tiễn pháp của Triệu Giai sẽ vượt mặt mình trong thời gian ngắn được!
- So thì so, tuy nhiên nếu huynh lại thua, ha ha, phải thừa nhận tài bắn cung của ta xuất sắc hơn của huynh!
Triệu Giai nghe xong liền nói ra điều kiện của mình.
- Không thành vấn đề, nhưng tiễn pháp của huynh vĩnh viễn không có cơ hội vượt qua ta!
Dương Sĩ Lượng gần như không do dự liền đáp ứng.
- Tốt lắm, các người đừng nên đấu võ mồm nữa, nhanh giúp ta đem cá xử lý còn nhắm rượu!
Chỉ nghe thấy Liễu Nguyên ở bên cạnh vừa kéo cá lên vừa kêu la, mấy tháng không gặp, Liễu Nguyên đã khôi phục thân hình Phật Di Lặc nhưng lại đen đi quá nhiều, thoạt nhìn giống hòa thượng Châu Phi.
Con cá Triệu Giai bắn được này hình thể rất lớn, từ đầu tới đuôi dài hai trượng, nếu không phải mũi tên xuyên qua đầu nó, trong nhất thời cũng chưa chết được, tuy nhiên con cá mập này chưa phải con lớn nhất mà bọn họ nhìn thấy, trước kia khi ở Đại Tây Dương, bọn họ từng gặp những con cá mập thân dài ba trượng, so với những con đó con này chỉ bậc trung, nhưng dù như vậy, lúc đám người Liễu Nguyên bắt lên thuyền cũng cần bảy tám người hợp lực mới kéo lên nổi.
Cá mập to lớn đủ cho người trên cả thuyền bọn họ ăn, Liễu Nguyên liền đem cá mập treo ngược lên, sau đó xé bong bóng cá lấy nội tạng, lấy gan ra ngoài, còn dư lại đều ném xuống biển cho cá ăn, thật ra thì gan cá mập cũng có độc, một người mà ăn nhiều thì cũng có thể trúng độc mà chết, chủ yếu vì gan cá mập giàu vitamin A, ăn nhiều quá liền trúng độc, khiến người ta muốn ói, đau đầu mắt sưng đỏ, tróc da toàn, thân xương cốt đau đớn, còn bị sốt cao, thậm chí tử vong.
Tuy nhiên vi-ta-min A cũng là một nguyên tố không thể thiếu trong cơ thể, hơn nữa cũng chỉ có trong gan động vật mới có, từ trên biển muốn bổ sung vi-ta-min A chỉ có cách thông qua ăn gan động vật, cũng vì vậy mà giữ gan cá mập lại, mỗi ngày ăn một ít sẽ không trúng độc mà còn có thể trị bệnh.
Người Tống vẫn chưa có thói quen ăn vi cá, tới Minh triều trào lưu này mới bắt đầu, nhưng người Tống đối với cá mập chẳng xa lạ gì, bởi vì họ thích ăn môi cá mập và da cá. Chỉ thấy Liễu Nguyên cắt môi cá mập xuống, còn lột cả da cá xuống, tuy nhiên thứ này cũng không thể ăn trực tiếp, bởi vậy bất kể là môi cá mập hay da cá đều phải được phơi khô mới có thể sử dụng được, điểm ấy rất giống vây cá.
Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng cũng tiến lên hỗ trợ nhanh chóng đem con cá mập lớn này xử lý sạch sẽ, rồi lại gỡ xuống một ít thịt làm đồ ăn, còn dư thì mang đến phòng bếp làm cơm trưa, trên thuyền dù cất giữ số lượng lớn thức ăn nhưng đối với đội tàu thức ăn kỳ thực còn đến từ biển.
Hương vị thịt cá mập thật không thể nào ngon, vừa thô lại tanh, nhưng tay nghề đầu bếp của Liễu Nguyên dư sức giải quyết vấn đề này, trong chốc lát hương vị đồ ăn thơm lừng đã được mang lên đầu boong thuyền, cuối cùng Liễu Nguyên đem hai bầu rượu, ba người liền khoanh chân lại, vừa uống rượu vừa trò chuyện, hôm nay trời trong nắng ấm, đội tàu cũng chẳng có việc gì nên bọn họ có thời gian nói chuyện phiếm.
- Thế tử, bần tăng trong thời gian này đã tính toán ra vị trí của đội tàu chúng ta cách Đại Tống không còn xa, hơn nữa sau khi rời Châu Mỹ thời gian dài như thế cũng có thể trở lại Đại Tống rồi!
Liễu Nguyên Linh ăn vài miếng sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, uống rượu ăn thịt như thế làm sao còn tư thái của một vị cao tăng đắc đạo.
- Chính xác là có thể về tới Đại Tống rồi, theo suy đoán sắp tới sẽ đi vào phụ cận hải vực Lã Tống, lúc ấy chúng ta nghỉ ngơi ở hải cảng Lã Tống một chút chỉnh đốn đội ngũ rồi tiến thẳng về Đại Tống!
Triệu Giai lúc này mới gật đầu nói. Sau khi vượt qua châu Mỹ đại lục, bọn họ tìm kiếm dòng hải lưu dọc theo đường xích đạo, sau đó theo hải lưu đi về hướng tây gần ba tháng, ba tháng này không tìm thấy hải đảo nào có thể ngừng lại, vật tư dự trữ cũng tạm vừa đủ, nếu không đã không chống đỡ nổi tới bây giờ.
- Chết tiệt, lần này đi rốt cuộc cũng xong, hiện tại ta hoài niệm nhất chính là tiệm mì miến Trần Gia ở đông bắc kinh thành, mì phối hợp với thịt băm tỏa hương ngạt ngào, làm người ta nghĩ tới là chảy nước miếng!
Dương Sĩ Lượng ngoạm vài miếng thịt cá lớn, trên biển ngày nào cũng ăn cá, riết muốn nôn ra hết.
- Haha, nghe Sĩ Lượng nói vậy ta cũng có chút tham lam rồi, đến lúc đó nguyện đi cùng đại sư nha!
Triệu Giai cười nói. Đây là thời gian y rời kinh thành lâu nhất, hiện cũng vô cùng hoài niệm, đặc biệt không biết Triệu Hú trẻ tuổi đã gánh vác giang sơn Đại Tống hiện giờ thế nào rồi?