Chương 1067: Khẩu dụ của Triệu Hú

CHƯƠNG 1067: KHẨU DỤ CỦA TRIỆU HÚ - Hahaha Lã Tống, chúng ta tới rồi đây! Triệu Giai đứng ở đầu thuyền cao giọng cười lớn. Sau vài ngày cuối cùng bọn họ cũng đã tới hải vực Đại Tống, thậm chí còn thấy mấy thuyền của thương nhân Đại Tống, các thương thuyền biết thuyền Triệu Giai vừa đi vòng quanh trái đất thì tất cả đều hơn mười phần kính nể, trợ giúp thêm ít nhiều, tỉ như phái thợ thủ công giúp họ tu bổ thuyền cho thêm ít lương thực, thực phẩm, những thứ này trên biển đều vô cùng quý giá, nên Triệu Giai bọn họ cũng hết sức cảm động, cũng mang một vài vật kỷ niệm từ châu Âu, châu Mỹ tặng lại. Cứ như thế qua mấy ngày vận chuyển, đội thuyền của Triệu Giai cũng đã tới đảo lớn của Lã Tống, đây là hòn đảo đầu tiên Đại Tống chiếm cứ được ở Nam Dương, qua nhiều năm phát triển nay đã hoàn toàn chịu sự thống trị của Đại Tống, số lượng người Tống trên đảo chiếm cứ hết bốn phần, còn sáu phần còn lại là thổ dân cũng do người Tống thống trị nên nơi này cũng xem như một trong những vùng lãnh thổ hải ngoại mà Đại Tống đã thống trị vững chắc. - Cảng Hương Tiêu, nhất định phải tới cảng Hương Tiêu mà thư giãn thật đã mới được! Nhìn theo đường chân trời, Lã Tống chậm rãi hiện ra trong tầm mắt, Dương Sĩ Lượng hung hăng vung quyền nói. Trước đây y không chỉ một lần tới Lã Tống, biết nơi đó phồn hoa nhất chính là cảng Hương Tiêu là nơi đầu tiên được thành lập, cũng là khu quần cư người Tống lớn nhất, các loại hình ăn chơi đều có, trải qua hơn một năm lênh đênh gian khổ lúc này cần nhất là được nghỉ ngơi thư giãn. So với Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng kích động, Liễu Nguyên bên cạnh hết sức bình tĩnh, chỉ thấy ông cầm giấy bút trong tay tựa vào mạn thuyền nghiêm túc viết: “Hôm nay chúng ta rốt cục cũng tới đảo Lã Tống, trước mắt chính là bản thổ Đại Tống, năm đó Thế tử từ Quảng Châu xuất phát đi châu Âu rồi từ châu Âu đi vòng quanh trái đất, trong quá trình đó gặp tổn thất không nhỏ, không ít người vĩnh viễn ngã xuống, nhưng hôm nay cũng đã thành công quay về. Địa cầu hình tròn không phải chỉ là phỏng đoán mà đã được chứng minh, chuyện vĩ đại này sẽ được ghi vào sách sử nhân loại!” Những thuyền viên khác đều rất vui mừng, sau đó toàn bộ đội tàu bắt đầu tăng tốc độ hướng về đảo Lã Tống, tuy nhiên diện tích đảo Lã Tống thực sự quá lớn, bọn họ chỉ đi vào phía góc đông bắc, mà cảng Hương Tiêu lại nằm ở trung tâm nên cần một đoạn đường dài mới tới được, tuy nhiên toàn bộ đội tàu đã quá mệt mỏi, cuối cùng Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng cùng mọi người thảo luận quyết định trước tiên ngừng ở cảng nhỏ bổ sung chút đồ ăn thức uống rồi mới đi tới cảng Hương Tiêu. Chính vì thế cuối cùng bọn họ đi về phía đông tới một tòa cảng tên Loan Nguyệt, tòa cảng này vươn ra trên bán đảo, hình dạng giống như nửa vầng trăng nên mới gọi là cảng Loan Nguyệt, quy mô không lớn lắm, sau khi đội tàu của Triệu Giai cập bến hầu như chiếm hết chỗ, mà thực tế cảng này cũng chẳng phải nơi buôn bán, mà là một ngư trường, ở cạnh đó là ngư trường lớn ở Lã Tống, hằng năm đều có mấy tấn cá được đánh bắt, thuyền đánh cá đem cá bắt được lên bán cho nhà máy làm đồ hộp làm thành cá đóng hộp, từ đó đi khắp nơi trên lãnh thổ Đại Tống, cũng nhờ nền công nghiệp này mà cảng Loan Nguyệt có một huyện cũng khá phồn hoa, đương nhiên cũng gọi là huyện Loan Nguyệt. Đội tàu của bọn họ to lớn như vậy ngừng lại đương nhiên làm kinh động quan viên địa phương, huyện lệnh nghe được tin tức liền tự mình chạy tới, dù sao từ khi huyện thành Loan Nguyệt thành lập tới nay chưa từng có đội tàu nào to lớn như vậy ngừng lại, thậm chí y còn lo lắng đối phương là hải tặc… vv, nên đã thông tri cho quân đóng phụ cận nơi đó. Nhưng khi Triệu Giai nói ra thân phận của mình với bọn họ, chỉ thấy mấy vị huyện lệnh trẻ tuổi cũng chỉ biết khiếp sợ cười toe toét, không nghĩ một nơi nhỏ bé như vầy lại đón một vị phật gia lớn như vậy, hơn nữa vị phật gia này đã được triều đình sắc phong Phật ấn thiền sư, đủ vinh hạnh để cho tri châu Lã Tống tự mình nghênh đón, chứ nói chi trên thuyền còn một vị Lăng vương thế tử, đây là hoàng tộc cao cấp nhất Đại Tống đó nha. Cho nên vì thế huyện lệnh Loan Nguyệt đối với đám Triệu Giai vô cùng nhiệt tình, nhất là khi y biết đối phương mới vừa đi vòng quanh trái đất bằng đường thủy, càng thêm kính nể bọn họ. Y cũng là học sinh tốt nghiệp từ học viên Truy Nguyên nên biết việc này vô cùng mạo hiểm, lại nghĩ tới thân phận Triệu Giai càng thêm kính nể vạn phần. Sau tiệc chiêu đãi của huyện Loan Nguyệt, bọn họ nghỉ ngơi ở cảng hai ngày sau đó lên đường tới cảng Hương Tiêu, tuy nhiên khi bọn họ rời cảng Loan Nguyệt tới cảng Hương Tiêu, chợt bắt gặp gặp mấy con thuyền từ trên biển chạy tới chặn đứng bọn họ lại. - Cho thuyền nhỏ đi trước hỏi xem đối phương là ai? Triệu Giai cũng thấy hết sức tò mò, liền phái người tiến lên hỏi xem. Đây là Lã Tống vùng nội hải Đại Tống, làm sao lại xuất hiện hải tặc được, mà có như thế cũng không có khả năng kiêu ngạo ngông cuồng lấy mấy con thuyền tầm trung ngăn hơn mười thuyền lớn bọn họ lại? Người đi hỏi nhanh chóng về báo cáo, mang đến cho Triệu Giai một tin tức kinh người, kẻ ngăn lại chính là Tri châu Lã Tống, dù Lã Tống diện tích lớn nhưng toàn đảo chỉ tính là một châu, mà quan viên chức danh cao nhất chính là Tri Châu, nếu theo luật hiện hành, không có triều đình đặc biệt phê chuẩn thì quan viên không thể tự tiện rời khỏi địa phương mình nhậm chức. Mà đâu chỉ Triệu Giai kinh ngạc, chỉ thấy Dương Sĩ Lượng và Liễu Nguyên cũng nghĩ mãi không ra, ba người còn thương lượng một hồi mà chưa hiểu được sự tình, đành mời Tri châu Lã Tống tới, trong chốc lát chỉ thấy một vị quan viên trung niên theo thuyền nhỏ tới bên dưới thuyền của Triệu Giai, rồi đi theo cây thang lên boong thuyền. - Hạ quan tri châu Lã Tống Phạm Văn bái kiến Thế tử Điện hạ! Chỉ thấy quan viên trung niên lên thuyền, sửa sang lễ phục liền hành lễ với Triệu Giai. - Phạm tri châu không cần đa lễ, không biết Tri châu ngươi vì sao lại tới đây cản đường đi của chúng ta? Triệu Giai lập tức trả lễ, hỏi lại, nhìn dáng vẻ điềm đạm của người này, chắc không phải vô duyên cớ ngăn bọn họ lại. Nghe Triệu Giai hỏi, chỉ thấy Phạm tri châu cũng không vòng vo mà trả lời thẳng: - Thế tử điện hạ, hạ quan phụng khẩu dụ của Bệ hạ, mời ngài tức khắc tới Đăng Châu gặp Bệ hạ!