Chương 1074: Kẻ điên Triệu Tuấn

CHƯƠNG 1074: KẺ ĐIÊN TRIỆU TUẤN Vì Triệu Giai đến, ngục giam Đăng Châu đèn đuốc sáng trưng, xung quanh phòng giam Triệu Dật và Triệu Tuấn lại đốt lên vô số cây đuốc. Khi Triệu Giai đi vào, nhìn qua hàng song cửa có thể thấy tình hình hai người kia, không chừng vừa rồi họ cũng nghe cuộc nói chuyện của Triệu Hạo và Triệu Giai nên cũng biết ai tới đây, chỉ có điều biểu hiện ra vô cùng bất đồng. Trong đó Triệu Dật ngồi trên giường liếc mắt thấy Triệu Giai, sau đó vùi đầu giữa hai đầu gối, dường như căn bản không dám đối diện với Triệu Giai, trái lại Triệu Tuấn trong phòng giam bên cạnh lại nhìn y, cười lạnh một tiếng: - Không nghĩ đại ca tới thật đúng lúc, chỉ sợ không chừng không bao lâu nữa có thể ngồi lên hoàng vị, nực cười cho chúng ta vội vã ra sức, cuối cùng lại thành ra làm lợi cho người khác! - Câm miệng, tên khốn kiếp Triệu Tuấn ngươi vẫn còn mặt dày nói những lời này ư, không phải do ngươi Bệ hạ sao lại ra nông nổi này! Triệu Tín nghe lời nói của Triệu Tuấn bèn tức giận phản bác. Tuy nhiên Triệu Tuấn đối với những lời này lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục điên cuồng cười to: - Triệu Tín, nói vậy hiện tại khẳng định ngươi cũng hết sức thất vọng, Triệu Hú mà chết, đại ca lại không thể kịp thời trở lại, vậy Triệu Hú chỉ có thể chọn ra trong số những huynh đệ còn lại có cả ngươi để trao ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ đại ca đã trở về, ngôi vị hoàng đế chính là của y, tuy nhiên ngươi không nên quá thất vọng vì kể cả đại ca có không trở về thì cũng thế thôi, vì mẫu thân ngươi và Triệu Dật giống nhau, đều không phải người Hán, nên làm gì có tư cách kế thừa vương vị! - Khốn khiếp! Triệu Tín nghe tới đó tức giận sôi máu, y vốn chẳng hề tơ tưởng tới ngôi vị hoàng đế kia, nhưng Triệu Tuấn lại lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử, nói sao y không tức giận cho được? - Mở cửa ra! Tuy nhiên lúc này chỉ nghe Triệu Giai bên cạnh phân phó, y muốn mở cửa phòng giam của Triệu Tuấn ra, nhưng gã không bị trói, nếu lại nổi điên không chừng y còn gặp nguy hiểm. - Đại ca, chuyện này… Triệu Tín vốn muốn khuyên Triệu Giai nhưng y vẫn kiên quyết: - Mở cửa! Nhìn thái độ Triệu Giai kiên quyết, Triệu Tín bất đắc dĩ phải bảo quan viên nhà giam đưa chìa khóa cho mình, sau đó tự mình mở cửa ra, chỉ thấy Triệu Giai tự mình lao tới, Triệu Tuấn nhìn thấy vừa muốn lên tiếng, nào ngờ Triệu Giai đã bước nhanh về phía cái chiếu gã ngồi. “Bốp!” Triệu Tuấn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Giai đánh một bạt tai, mà thân thể gã gầy yếu, Triệu Giai lần này nén giận ra tay, xuống tay rất nặng, tát một cái làm gã lảo đảo té sang bên cạnh, đầu đập vào hàng rào, khi ngẩng đầu lên, mặt trái đã sưng lên, khóe miệng chảy máu. Triệu Tuấn bị tát một cái, nhưng ngoài dự đoán, gã cũng không tức giận, chỉ đứng lên nhìn Triệu Giai cười xấu xa: - Đại ca, cái tát này thật ác độc, nhớ trước khi phụ hoàng qua đời, ta và đại ca cùng mọi người đều vào cung học tập, nhị thúc gia và vài vị đường huynh đều bắt nạt chúng ta, luôn là đại ca giúp chúng ta ngẩng cao đầu, có lần ta bị con trai lớn nhất của nhị thúc gia tát một cái, kết quả sau khi tan học huynh dẫn chúng ta chặn bọn họ lại, rồi cho ta đánh gã mười bạt tai, lúc ấy ta còn nhát gan không dám đánh, vẫn là huynh đánh thay ta, cũng ra tay ác độc như hôm nay vậy! - Ngươi còn mặt mũi nhắc lại chuyện cũ sao, Hú đệ chính là em trai ruột của ngươi, lợi dụng đệ tín nhiệm, ngươi hạ độc đệ ấy, vậy mà Hú đệ vẫn nhớ tình huynh đệ không chịu giết ngươi, nếu không hôm nay ta đã chính tay chủ trì rồi! Triệu Giai tức giận đỏ mắt nói. - Hahaha, giả nhân giả nghĩa thôi, dù sao Triệu Hú phải chết là chắc rồi, đơn giản cũng chỉ muốn giữ lại một cái mỹ danh không tàn sát huynh đệ, tuy nhiên sau khi hắn ta chết, dù là đại ca hay tam thúc lên ngôi cuối cùng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta cũng khó lòng thoát chết, Triệu Hú thật là tính toán quá giỏi… A… Triệu Tuấn còn chưa nói xong, Triệu Tín ở bên cạnh nhịn không được liền bước tới một cước đạp gã ngã xuống đất, sau đó quay đầu nói với Triệu Giai: - Đại ca, đừng để ý tên điên này, gã là kẻ tiểu nhân, dù chuyện gì qua miệng hắn cũng thành âm mưu quỷ kế, ở chung với hạng người này sớm muộn cũng điên theo gã thôi! Triệu Tuấn bị Triệu Tín đạp ngã cũng không thèm ngồi dậy, chỉ nằm trên mặt đất cười không ngừng, hàm răng bị máu nhuộm đỏ, thật là mang theo cảm giác điên cuồng, làm Triệu Giai cũng thở dài, ánh mắt thương hại nhìn Triệu Tuấn chằm chằm: - Ngươi thật là một kẻ đáng thương nhưng lại đáng hận! Sau khi nói xong Triệu Giai xoay người rời đi, vốn muốn hỏi một chút nguyên nhân Triệu Tuấn tạo phản, nhưng thấy như hiện tại căn bản cũng không cần hỏi nữa, vì như Triệu Tín nói, Triệu Tuấn này chính là kẻ điên, làm sao phỏng đoán theo lẽ thường cho được. Rời chỗ Triệu Tuấn, Triệu Giai bước vào phòng giam của Triệu Dật, sau đó sai Triệu Tín mở cửa, nhưng Triệu Tín lại chần chừ: - Đại ca, mở cửa phòng giam Triệu Tuấn cũng thôi, nhưng Triệu Dật là võ tướng chẳng may, mở ra gã làm bị thương người khác thì không tốt đâu! Triệu Tuấn là con ma bệnh, tay trói gà không chặt nên Triệu Tín mới dám mở cửa nhưng Triệu Dật chính là võ tướng, Triệu Tín còn cùng gã lớn lên, bình thường ba tới năm thanh niên trai tráng cơ bản không ngăn nổi gã, mà Triệu Dật phạm tử tội, trong tình huống này có chuyện gì không dám làm chứ, vậy nên y cũng e dè không dám dễ dàng mở cửa lao. Triệu Giai cũng hiểu ý nghĩ trong lòng Triệu Tín nhưng y vẫn kiên trì nói: - Mở ra đi, ta có vài lời muốn mặt đối mặt nói với gã! Thấy đại ca kiên trì, Triệu Tín đành bất đắc dĩ mở cửa lao, sau đó đi vào trong phòng giam thấy Triệu Dật cũng chôn đầu giữa hai chân, chẳng qua khi Triệu Giai tới gần gã mới thấy gã cuộn tròn thân mình khẽ run lên, nhưng mãi không ngẩng đầu lên. - Ngẩng đầu lên! Triệu Giai nhìn Triệu Dật nói, giọng nói trầm thấp đè nén lửa giận. Dù đối phương tỏ ra vô cùng đáng thương nhưng nghĩ tới bộ dáng Triệu Hú trên giường bệnh, lửa giận trong lòng lại bốc lên, so với Triệu Tuấn, quan hệ giữa y và Triệu Dật rất tốt, mà Triệu Hú càng tôn trọng vị đại ca Triệu Dật này hơn, nếu không sao lại đem việc bảo vệ an toàn lúc phong thiện giao cho gã xử lý, mà gã lại phụ sự tín nhiệm, lợi dụng thân phận của mình gây ra phản loạn, đây là chuyện làm Triệu Giai căm hận nhất!