Chương 1075: Nguyên nhân tạo phản (thượng)
[Dịch] Bắc Tống Nhàn Vương
08:27 - 04/08/2023
CHƯƠNG 1075: NGUYÊN NHÂN TẠO PHẢN (THƯỢNG)
Nghe lời Triệu Giai nói, toàn thân Triệu Dật run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, so với mấy tháng trước giờ đây gã cũng tiều tụy không chịu nổi, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt có chút vô thần nhìn về phía Triệu Giai, ánh mắt cũng thật mơ hồ, dường như là không dám đối diện với Triệu Giai.
Nhìn bộ dáng Triệu Dật, Triệu Giai bỗng nhiên thấy tức giận không kìm chế được, vung tay lên tát gã một cái. Triệu Dật cũng không để ý tới không né tránh, tùy ý cho Triệu Giai đánh vào mặt, lập tức trên má trái của gã liền sưng đỏ một mảng, nhưng Triệu Giai cảm giác vẫn chưa xả được cơn giận, nhất là khi nghĩ tới bộ dạng của Triệu Hú càng làm y vô cùng phẫn nộ, tát rồi lại tát xuống.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Triệu Giai nghiến răng nghiến lợi đánh không ngừng, Triệu Dật cũng không né tránh cắn răng gắng gượng, không chút ý định phản đòn.
Tuy nhiên Triệu Tín ở bên cạnh nhìn thấy không ổn vội vàng giữ chặt tay Triệu Giai khuyên nhủ:
- Đại ca, đừng đánh nữa, nếu không Dật ca sẽ bị huynh đánh chết mất!
Nghe Triệu Tín khuyên nhủ, Triệu Giai mới ngừng tay, tuy nhiên vẫn hết sức tức giận nhìn Triệu Dật hét to:
- Tại sao, Hú đệ có chỗ nào có lỗi với ngươi, lại hạ độc thủ với đệ ấy như vậy?
Cả khuôn mặt Triệu Dật lúc này sưng phồng lên, so với vừa rồi còn to hơn vài phần, nhưng đối với câu hỏi của Triệu Giai gã lại cúi đầu trầm mặc không trả lời, làm Triệu Giai lại càng thêm tức giận, không để ý Triệu Tín khuyên can liền đi tới đấm đá Triệu Dật, dùng cách này phát tiết lửa giận sau khi nhìn thấy Triệu Hú bị trúng độc.
Triệu Dật mới đầu cũng không đánh trả nhưng sau đó bị Triệu Giai đánh tới mức không thể trốn hơn nữa. Gã xuất thân là võ tướng, trong lòng cũng có tâm huyết, bị động để người ta đánh không phải tính cách của gã, cuối cùng bắt đầu trả đòn. Kết quả gã cùng với Triệu Giai hai người quay ra đánh nhau.
Bên cạnh Triệu Tín vốn đang lo lắng Triệu Dật sẽ gây bất lợi với đại ca nhưng lại phát hiện mình không tách nổi hai người Triệu Giai ra nữa, tuy rằng đánh nhau ầm ĩ nhưng cũng không thật sự muốn đánh chết người, làm y cũng buông lỏng hơn, chẳng thèm khuyên ngăn mà còn tiến tới bảo hộ vệ của Triệu Giai đi chỗ khác cho hai người đánh nhau thỏa thích trong phòng giam như vậy.
Cứ như thế gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng hết khí lực, hai người tê liệt ngã xuống ở nền cỏ tranh của phòng giam thở hổn hển, chỉ có điều lúc này bọn họ mặt mũi bầm dập, Triệu Giai còn đỡ hơn chút, còn mặt Triệu Dật hoàn toàn thay đổi, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Triệu Giai nghiêng người ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một cái que lớn bằng ngón tay cái, nương cây đuốc bên cạnh châm rồi rít một hơi, sau đó phun ra một làn khói nhẹ thật dài, vẻ mặt cũng dường như vô cùng hưởng thụ.
- Cái gì vậy?
Triệu Dật cũng ngồi dậy nhìn Triệu Giai phun ra sương khói, lần đầu tiên chủ động mở miệng nói.
- Thuốc lá, mang theo từ Châu Mỹ, muốn thử chút hay không?
Triệu Giai ngậm khói lên môi híp mắt hỏi. Tuy hận ý với Triệu Dật không hề giảm xuống như lửa giận cũng bớt được phần nào, cũng là lúc ngồi xuống nói chuyện.
- Cho ta một cái!
Triệu Dật gật gật đầu nói, và giơ tay nhận lấy điếu thuốc đã mồi do Triệu Giai đưa tới, học y hít một hơi nhưng rất nhanh bị sặc, qua vài lần hút cũng dần thích ứng với cảm giác đó, cũng thả lỏng rất nhiều.
- Nói đi, rốt cuộc vì sao tạo phản?
Triệu Giai hút liên tục vài hơi thuốc lá rồi mới dừng lại hỏi. Thấy dân bản xứ châu Mỹ hút nên cũng chầm chậm học theo, mà cuộc sống trên thuyền quá mức buồn chán, thuốc lá lại làm người ta buông lỏng thần kinh, có lợi đối với thuyền viên nên trong chuyến hành trình vòng quanh trái đất của hạm đội lần này trở về chẳng những mang theo thật nhiều thuốc lá thành phẩm mà còn không ít hạt giống thuốc lá để gieo trồng.
Nghe Triệu Giai lại hỏi chuyện này, Triệu Dật cũng không trầm mặc, chỉ nhả mấy làn sương khói mới trả lời:
- Còn có thể vì sao, đơn giản vì chính lợi ích của mình, hơn nữa nghe tam đệ và nhị thúc khuyên nên đầu óc nóng lên quyết định mạo hiểm tạo phản, cho là mình có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế, sau đó làm nên một phen sự nghiệp, không nghĩ tới lại thành bộ dạng này!
- Vì một ngôi vị hoàng đế mà nhẫn tâm xuống tay với anh em ruột thịt?
Triệu Giai đột nhiên quay đầu hung tợn nhìn gã chất vấn, đây là chuyện đáng giận nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu y ẩu đả với Triệu Dật.
Nghe Triệu Giai hỏi chuyện này, Triệu Dật trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Tranh đoạt hoàng vị lần đó là không chảy máu hay sao? Mặc kệ huynh tin hay không, lần này ta cùng tam đệ là hợp nhau tạo phản, gã phụ trách tìm cơ hội giết chết ngũ đệ, sau đó ta mang binh lên núi khống chế cục diện, về phần gã giết ngũ đệ ra sao ta cũng không rõ, như vậy tâm lý cũng dễ chịu hơn chút ít!
- Đây là ngươi lừa mình dối người, ngươi có biết hay không, Triệu Tuấn hạ một loại độc khó giải, khiến Hú đệ cả thời gian này luôn bị độc dược tra tấn, cả người gầy rộc chỉ còn xương cốt, ta vừa nhìn thấy giận muốn phun máu, tứ thúc nhìn thấy cũng bó tay không có biện pháp!
Triệu Giai lại tức giận quát.
Nhìn Triệu Giai phẫn nộ, Triệu Dật tuy rằng cũng có phần áy náy nhưng rất nhanh vẻ mặt lại kiên định:
- Đối với ngũ đệ ta chỉ có thể nói hai tiếng xin lỗi, nếu có kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để trả khoản nợ này, nhưng hiện tại ta không hối hận vì chuyện này, chỉ là vận khí của chúng ta không tốt, nếu không hôm nay đổi lại sẽ là ta thiết tiệc đón gió tẩy trần cho đại ca rồi!
- Hừ, ta thấy chính là hồng môn yến, nếu các ngươi thật sự đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp chính là cha con chúng ta!
Triệu Gia nghe tới đó chỉ hừ lạnh. Nếu bọn Triệu Dật thật sự đoạt vị thành công, uy hiếp lớn nhất của bọn hắn hiện tại chính là phụ thân mình, lúc ấy bọn chúng sẽ bắt mình lại, lừa gạt uy hiếp, hoặc dùng biện pháp gì đó dụ phụ thân mình về Đại Tống, chỉ sợ đến lúc đó cha con họ đừng mong sống sót.
- Mặc kệ huynh tin hay không, cho tới bây giờ ta chưa từng có ý nghĩ muốn làm tổn thương huynh và tam thúc!
Triệu Dật cũng lớn tiếng nói.
- Hừ, ngươi không muốn làm thương tổn chúng ta, nhưng ngươi có thể đảm bảo tên điên Triệu Tuấn không làm gì ư, hơn nữa ngươi cũng quá ngây thơ rồi, có đôi khi tình thế phát triển đến một bước không còn như ngươi nghĩ, mà là ngươi bị ép phải hành động như thế, chắc ngươi cũng sẽ chỉ có thể nói với chúng ta lời xin lỗi thôi!
Triệu Giai càng oán giận lớn tiếng nói.
- Haha, đại ca nói không sai, nếu thật tới lúc ấy ta tuyệt đối không để lại phụ tử các người, hai người là mối uy hiếp to lớn còn tồn tại trên đời!
Khi Triệu Giai vừa dứt lời, Triệu Tuấn trong phòng giam bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện liền cười điên dại hét lớn.