Chương 1077: Cha con cùng mệnh
[Dịch] Bắc Tống Nhàn Vương
08:27 - 04/08/2023
CHƯƠNG 1077: CHA CON CÙNG MỆNH
Triệu Giai nán lại trong ngục giam ở Đăng Châu đến nửa đêm mới rời khỏi, thế nhưng cuộc nói chuyện giữa y và Triệu Dật vẫn kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì. Cho đến sau khi quay về nơi ở, Triệu Giai cũng gần như cả đêm không ngủ, bởi vì căn bản y không thể nào ngủ nổi, đợi đến ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Triệu Giai đã rời khỏi giường từ sớm, sau đó chạy đi thăm Triệu Hú.
Nghỉ ngơi cả đêm, Triệu Giai vốn tưởng rằng tinh thần của Triệu Hú sẽ khá hơn một chút, nhưng đến khi y nhìn thấy Triệu Hú, trong lòng liền trầm xuống, bởi vì sau cả đêm không gặp, không ngờ sắc mặt của Triệu Hú càng trở nên khó coi, ngày hôm qua sắc mặt mới chỉ xanh xanh trên nền trắng, nhưng hiện tại lại là trong màu trắng phát ra chút sắc đen, toàn bộ khuôn mặt bộc lộ ra một màu kiểu tro tàn, trong giây lát nhìn qua có cảm giác giống hệt người đã chết.
Tuy nhiên dù sắc mặt khó coi nhưng tinh thần của Triệu Hú cũng không tệ, khi nhìn thấy Triệu Giai cũng lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ, chẳng qua khi nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Giai liền sửng sốt, rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười khổ:
- Đại ca, huynh vào đại lao rồi à?
- Ừ, đệ nói không muốn giết gã đó, cho nên ta giúp đệ đi đánh nó một trận, tuy rằng ta cũng bị thương nhưng ta dám cam đoan, thương tích của Triệu Dật còn nghiêm trọng hơn cả ta nhiều!
Triệu Giai cũng không giấu diếm mà cố tình thoải mái nói ra.
- Ha ha… Đáng đánh, ta cũng đã sớm muốn đánh bọn họ để trút giận từ lâu lắm rồi, đáng tiếc thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, hiện tại cuối cùng đại ca cũng đã giúp ta hả giận rồi!
Triệu Hú nghe đến đó cũng cười to một tiếng, một hồi mưu nghịch trong lời y cứ như là chỉ đang nói đùa giỡn bình thường giữa các huynh đệ vậy.
Đang lúc hai người nói chuyện, Triệu Quần cũng lại tới kiểm tra sức khỏe cho Triệu Hú, đợi đến sau khi xem mạch xong xuôi, Triệu Quần cố ý dặn dò Triệu Hú mấy câu, sau đó tự mình dẫn người đi nấu thuốc. Lúc này Triệu Giai cũng tìm cơ hội chạy ra ngoài, sau đó lặng lẽ hỏi Triệu Quần:
- Tứ thúc, thúc nói cho con biết, rốt cuộc thân thể của Hú đệ như thế nào rồi?
Ngày hôm qua Triệu Giai đã muốn hỏi thăm Triệu Quần về tình hình sức khỏe của Triệu Hú, chẳng qua là Triệu Hú gấp rút muốn gặp y, mà Triệu Quần còn nói tình hình của Triệu Hú rất phức tạp, chỉ nói mấy câu sẽ không thể tỉ mỉ được, cho nên lúc đó mới không có cơ hội nói rõ ràng, thế nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Hú, điều này khiến cho Triệu Giai càng thêm lo lắng, cố ý chạy tới hỏi cặn kẽ.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Giai, Triệu Quần đang nấu thuốc cũng chỉ thở dài, sau đó quay đầu nhìn Triệu Giai, nói:
- Giai nhi, con hẳn là đã nghe phụ thân con nói về tình hình trước khi qua đời của đại bá con rồi đúng không?
- Trước khi đại bá qua đời? Con chỉ biết rằng đại bá vì cải cách chính trị thất bại nên tâm tình tích tụ, dẫn đến bệnh nặng mà chết, việc đó thì có quan hệ gì với Hú đệ?
Triệu Giai nghe đến đó đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút không hiểu hỏi.
- Đúng vậy, đại bá con lúc trước bệnh nặng, hơn nữa vì để cho phụ thân con có thời gian chọn lựa ra một người đủ tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho nên đại bá con mới sai sư phụ ta sử dụng một cách thức cổ xưa rất thô bạo, dùng một thủ pháp châm cứu đặc thù để kích phát tất cả những năng lực của sinh mệnh còn sót lại, làm như vậy có thể giúp đại bá con kéo dài được sự sống thêm mấy ngày, nhưng một khi lại phát bệnh thì sẽ không còn khả năng chữa trị được nữa!
Khi nói tới đây, Triệu Quần bỗng dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
- Tình hình hiện giờ của Bệ hạ cũng giống như đại bá con lúc ấy, tuy rằng độc trên người đã được bài xuất một phần, nhưng lượng chất độc còn dư lại vẫn làm tổn hại nghiêm trọng đến thân thể Bệ hạ như cũ, đối với điều này ta cũng bó tay không có biện pháp. Hơn nữa dựa theo tình hình lúc đó, chỉ sợ trong vòng một tháng Bệ hạ sẽ độc phát thân vong, nhưng khi con và phụ thân con vẫn chưa tới, Bệ hạ căn bản không an tâm rời đi, cho nên mới để ta châm cứu kích phát chỗ sinh lực cuối cùng, vì thế mới có thể kiên trì được đến hiện tại, nhưng ngày hôm qua kịch độc lại phát tác, tuy rằng đã cứu được nhưng thân thể Bệ hạ đã vô cùng suy nhược, bất cứ lúc nào… bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng… khả năng…
Lúc Triệu Quần nói đến câu cuối cùng cũng lập tức nghẹn ngào, căn bản không thể nào nói tiếp được, ông cũng là trưởng bối của Triệu Hú, lúc trước chính mắt ông đã nhìn cảnh Triệu Húc qua đời, thế nhưng bây giờ lại phải tận mắt nhìn thấy con trai của đại ca chết trước mặt mình, còn ông lại bó tay không có biện pháp gì.
Tuy rằng Triệu Giai đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy Triệu Quần nói bất cứ lúc nào Triệu Hú cũng đều có thể mất đi sinh mạng, ngay lập tức cả người cũng ngây ra tại chỗ, bao nhiêu lâu sau cũng chưa trở về trạng thái bình thường. Triệu Quần nhìn thấy bộ dạng của Triệu Giai, lập tức lại thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai y nói:
- Giai nhi, con cũng đừng quá thương tâm, Bệ hạ hiểu rõ tình hình sức khỏe của chính mình hơn bất cứ người nào khác, sở dĩ Bệ hạ có thể kiên cường chống đỡ được đến hiện tại chủ yếu chính là muốn đợi con và tam ca trở về, như vậy Bệ hạ có thể bàn giao lại chuyện hậu sự, sau đó mới an tâm rời đi.
- Tứ thúc, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Lúc này rốt cuộc Triệu Giai cũng tỉnh táo lại, ngay lập tức khóe mắt cũng rưng rưng, vội vàng hỏi Triệu Quần, cho dù chỉ có một tia hi vọng nhưng y cũng muốn thử một lần.
Tuy nhiên điều khiến Triệu Giai tuyệt vọng chính là lúc này Triệu Quần cũng chỉ chầm chậm lắc đầu, nói:
- Nếu như có biện pháp nào khác, chúng ta cũng sẽ không đợi đến bây giờ, kỳ thật đối với Bệ hạ mà nói, cứ mỗi một ngày sống thêm cũng sẽ đều thêm một ngày chịu thống khổ, có lẽ giải thoát sớm một chút với Người mà nói cũng là một chuyện tốt!
Câu nói tiếp theo của Triệu Quần giống như từng chiếc gai nhọn hung hăng đâm thẳng vào lòng Triệu Giai, điều này cũng khiến cho y không thể khống chế nổi chính mình, nước mắt lập tức trào dâng, đồng thời y cũng cảm thấy hôm qua mình đã đánh đập quá nhẹ nhàng, đặc biệt là kẻ hạ độc Triệu Tuấn, đánh nhẽ nên đánh gãy tay chân của gã để cho gã cũng phải nếm thử mùi vị thống khổ xem nó như thế nào.
Đợi đến sau khi thuốc được sắc xong, Triệu Giai tự mình bưng đến chỗ Triệu Hú, sau đó cho y uống hết, một lúc lâu sau dược hiệu có tác dụng, lúc này sắc mặt Triệu Hú không còn khó nhìn như trước, nhưng điều này cũng khiến cho Triệu Giai càng thêm thương tâm, bởi vì y cũng biết sơ về dược lý, biết rằng càng như vậy thì càng chứng tỏ thân thể của Triệu Hú toàn dựa vào tác dụng của thuốc để chống đỡ, hơn nữa tác dụng của thuốc sẽ ngày càng kém đi, cho đến lúc thuốc hoàn toàn không còn tác dụng, chỉ sợ Triệu Hú cũng không thể nào chống đỡ được nữa.
Vốn dĩ Triệu Giai muốn cho Triệu Hú uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi một chút, nhưng Triệu Hú lúc này mới khôi phục được mấy phần tinh thần lại không chịu nằm xuống, ngược lại còn lôi kéo Triệu Giai cùng mình nói chuyện, đặc biệt là chuyện bọn họ đi vòng quanh trái đất bằng đường thủy mà ngày hôm qua nói đến Triệu Hú vẫn chưa nghe đủ, dù sao đối với y – một người từ nhỏ bị vây khốn trong thâm cung, thế giới bên ngoài đối với y có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Nhìn thấy ánh mắt khát khao của Triệu Hú, Triệu Giai cũng không đành lòng từ chối, vì thế chỉ có thể tiếp tục nói về những gì mình đã trải qua. Triệu Hú nghe thấy những điều mới mẻ, sau đó ngồi mệt quá nên nằm xuống tiếp tục nghe, không hề có ý định ngủ một giấc.
Đợi đến giữa trưa, Triệu Giai lại cho Triệu Hú ăn cơm trưa, chẳng qua là dạ dày của Triệu Hú đã bị chất độc trong cơ thể làm tổn thương, nên hiện tại y chỉ có thể nuốt được một ít thức ăn lỏng, hơn nữa lượng cũng không được nhiều, chỉ uống được một bát lớn bằng nắm đấm, nếu không dạ dày y căn bản sẽ không chịu nổi, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Triệu Hú gầy gò như vậy.
Nhìn Triệu Hú nuốt cơm một cách gian nan, trong lòng Triệu Giai cũng cảm thấy đau xót nhưng lại cố nén không để lệ rơi, tránh làm bầu không khí trở nên thương cảm. Đến khi bữa cơm kết thúc, Triệu Hú ra lệnh cho những người khác lui ra, sau đó bỗng nhiên nói:
- Đại ca, tình hình sức khỏe của đệ chắc huynh cũng biết, cho nên có một chuyện bây giờ đệ nhất định phải sắp xếp ổn thỏa!