Chương 1078: Triệu Nhan biết được chân tướng
[Dịch] Bắc Tống Nhàn Vương
08:27 - 04/08/2023
CHƯƠNG 1078: TRIỆU NHAN BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG
- Ở đây cách với Quảng Châu còn xa lắm không, nhanh nhất thì khi nào có thể tới?
Triệu Nhan vừa đứng trên boong thuyền nôn nóng đi tới đi lui, vừa hỏi những người trên thuyền. Sau khi trải qua cả một đoạn đường lênh đênh trên biển dài ngày, hạm đội của Triệu Nhan đã vượt qua châu Phi, xuyên qua Ấn Độ Dương và Nam Dương, cuối cùng cũng tới được hải vực vốn thuộc về Đại Tống, hơn nữa phía trước chính là Quảng Châu, nơi đám người Từ Nguyên và Hô Diên Bình đang ở đó, chỉ cần gặp được bọn họ hẳn là có thể biết rốt cuộc bên phía Triệu Hú đã xảy ra chuyện gì.
- Khởi bẩm Điện hạ, chúng ta đã tới hải ngoại Quảng Châu, nhanh nhất một canh giờ nữa là có thể tới cảng Quảng Châu!
Một vị tướng lĩnh hải quân trên boong thuyền trả lời.
- Rất tốt, phân phó hạm đội tiếp tục đi, tranh thủ tới Quảng Châu sớm hơn một chút!
Triệu Nhan nghe đến đó liền gật đầu nói. Thật ra hắn hận không thể bay tới Quảng Châu ngay lập tức, tuy nhiên hắn cũng biết tướng sĩ trong hạm đội đã trải qua một khoảng thời gian dài lênh đênh trên biển, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi nữa, bởi vậy hắn cũng không nhẫn tâm thúc giục quá mức.
Một canh giờ sau, quả nhiên cảng Quảng Châu đã hiện ra trước mắt hạm đội. Bởi vì thuyền của Triệu Nhan bọn họ tất cả đều là chiến hạm cho nên căn bản không cần xếp hàng ở cảng giống như những thuyền dân dụng khác, mà đi thẳng tới bên cạnh quân cảng. Nhóm người Từ Nguyên và Hô Diên Bình cũng đã nhận được tin tức từ sớm, lúc này đang chờ trên bến tàu. Sau khi đội thuyền của Triệu Nhan cập bến xong xuôi, hắn vội vã từ trên thuyền bước xuống, sau đó nhanh chóng tới trước mặt đám người Từ Nguyên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chỗ Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì?
Trong đoàn người nghênh tiếp phía trước ngoại trừ Từ Nguyên và Hô Diên Bình ra, còn có cả đại tỷ phu Vương Sư Ước của Triệu Nhan, cùng với đại tỷ là Trần quốc đại trưởng công chúa và nhị tỷ Thục quốc đại trưởng công chúa, có thể nói đều không phải là người ngoài, cho nên Triệu Nhan mới có thể không cố kỵ gì mà hỏi thẳng vấn đề này. Tuy nhiên sau khi đám người Từ Nguyên nghe thấy cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau, nhưng không một ai mở miệng, thậm chí hai vị trưởng công chúa còn âm thầm gạt lệ, điều này lại càng khiến cho Triệu Nhan cảm thấy rõ sự bất ổn.
- Tam đệ, chuyện này nói ra vô cùng phức tạp, chúng ta vẫn nên về nghỉ ngơi một chút trước đã, đến lúc đó chúng ta lại bàn chuyện này sau!
Cuối cùng Vương Sư Ước vẫn là người đầu tiên lên tiếng. Bọn họ đều là những quý tộc có địa vị cao nhất Đại Tống, chẳng những thân phận tôn quý, đồng thời trong tay cũng nắm đại quyền cho nên không bao lâu sau khi Triệu Hú gặp chuyện không may, bọn họ cũng đã biết được chuyện này, chẳng qua là bọn họ đồng thời cũng biết Triệu Nhan và Triệu Hú tình như phụ tử, cho nên đương nhiên cũng không dám dễ dàng nói cho hắn biết.
- Không được, chuyện này đã hành hạ trong đầu đệ suốt cả đường đi rồi, cho nên hiện tại đệ chỉ muốn biết ngay lập tức!
Triệu Nhan lại có vẻ vô cùng cố chấp nói. Bởi vì trong lòng hắn đã lờ mờ có dự cảm, cho nên mới vội vàng muốn biết chân tướng mọi chuyện, đặc biệt là tình huống hiện giờ của Triệu Hú.
Thấy Triệu Nhan vẫn cố chấp như thế, ba người Vương Sư Ước, Từ Nguyên và Hô Diên Bình liếc nhìn nhau, cuối cùng Từ Nguyên đứng ra nói:
- Tam đệ, sở dĩ Bệ hạ không nói chuyện này cho đệ biết, chủ yếu vẫn là sợ đệ sẽ lo lắng, tuy nhiên hiện tại đệ cũng đã trở về, vậy thì nói cho đệ biết cũng không sao, một thời gian trước lúc Bệ hạ tổ chức Phong thiện ở Thái Sơn, có kẻ nhân cơ hội làm loạn, kết quả khiến Bệ hạ bị trọng thương…
- Cái gì!
Chưa kịp đợi Từ Nguyên nói hết lời, Triệu Nhan đã kinh hại lui lại vài bước. Tuy rằng Triệu Hú không phải con trai của hắn nhưng từ nhỏ vẫn lớn lên bên cạnh hắn, sự quan tâm của Triệu Nhan đối với y quả thực còn thân hơn cả nhi tử của chính mình, có thể nói rằng tình cảm giữa hai người không khác gì cha con, hiện tại trong giây lát nghe thấy tin tức Triệu Hú bị thương nặng, quả thực đây chính là đả kích đối với Triệu Nhan.
Hô Diên Bình và Từ Nguyên vội vàng xông lên phía trước đỡ Triệu Nhan, sau đó Từ Nguyên cũng nhanh chóng cất tiếng khuyên nhủ:
- Tam đệ, tuy rằng Bệ hạ thương thế rất nặng, nhưng ít ra thần trí lại vẫn vô cùng tỉnh táo, sợ rằng đệ sẽ lo lắng cho nên mới không dám nói cho đệ biết tình hình thực tế. Hơn nữa Bệ hạ còn sai người đi Nam Dương chờ Giai nhi, một tháng trước Giai nhi cũng vừa vặn trở lại Nam Dương, vì thế đã hỏa tốc chạy tới Đăng Châu gặp Bệ hạ, có Giai nhi trợ giúp, hiện tại trong triều cũng đã được giữ vững, cho nên đệ cũng không cần phải lo lắng quá mức!
- Hú nhi… Rốt cuộc hiện giờ sức khỏe của Hú nhi ra sao rồi?
Tuy rằng ý tứ trong lời nói của Từ Nguyên chính là bảo Triệu Nhan không cần lo lắng, nhưng lại không nói rõ về tình hình sức khỏe của Triệu Hú, đối với việc này đương nhiên Triệu Nhan vô cùng nhạy bén phát hiện ra, cho nên hắn mới nắm chặt tay ông để truy vấn.
- Việc này…
Nghe thấy Triệu Nhan vẫn tiếp tục hỏi về tình hình của Triệu Hú, mấy người Từ Nguyên đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói rằng hiện giờ Triệu Hú đang nguy ngập trong sớm chiều, như vậy không biết Triệu Nhan còn có thể chịu đựng được hay không?
Từ trên nét mặt của đám người Từ Nguyên, Triệu Nhan cũng có thể đoán ra một chút, hắn lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống trên bến tàu, may mắn là có Từ Nguyên và Hô Diên Bình đỡ lấy, lúc này mới có thể dễ dàng đứng vững, tuy nhiên ngay lập tức hắn liền lớn tiếng nói với Từ Nguyên:
- Mau! Mau giúp ta chuẩn bị thuyền hơi nước nhanh nhất, ta muốn lập tức tới Đăng Châu gặp Hú nhi!
Chứng kiến bộ dạng của Triệu Nhan, đám người Từ Nguyên cũng chỉ thở dài một tiếng, lúc này bọn họ cũng biết không thể nào khuyên được Triệu Nhan, chỉ có thể sai người nhanh chóng đi chuẩn bị thuyền. May mắn nơi này chính là quân cảng, Từ Nguyên lại chưởng quản hải quân ở đây, rất nhanh đã chuẩn bị mấy con thuyền nhanh nhất. Triệu Nhan chỉ vừa mới lên bờ lại lần nữa lên thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Đăng Châu, tuy nhiên vì hai vị trưởng công chúa lo lắng cho hắn cho nên Từ Nguyên và Vương Sư Ước cũng cùng lên thuyền với Triệu Nhan, còn mỗi Hô Diên Bình ở lại, dù sao nếu như tất cả bọn họ đều đi hết thì chuyện phòng ngự của Quảng Châu bên này sẽ không còn ai xử lý.
Mặt khác, Triệu Nhan vốn dĩ hi vọng mấy người Tào Dĩnh đều ở lại Quảng Châu, đến lúc đó hai vị tỷ tỷ của mình sẽ chiếu cố cho, nhưng đám người Tào Dĩnh lại lo lắng Triệu Nhan sẽ thương tâm quá độ, cho nên cuối cùng cố ý muốn tới Đăng Châu cùng hắn, kết quả cuối cùng cả nhà Triệu Nhan cùng nhau đổi thuyền, chỉ để lại hải quân đã mệt mỏi suốt quãng đường từ châu Âu tới ở lại cảng Quảng Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
- Phu quân, chàng mau ăn gì đó rồi ngủ một chút đi, nếu không thân thể của chính mình sẽ không thể chống đỡ được nữa!
Sau mấy ngày trên thuyền, Tào Dĩnh ân cần nói với Triệu Nhan. Từ sau khi rời khỏi Quảng Châu, Triệu Nhan gần như đều không hề chợp mắt, lúc ăn cơm cũng chỉ nếm qua mấy miếng rồi lại bỏ bát đũa xuống, cả người cũng gầy đi rất nhiều, cho nên hôm nay nàng cố ý làm điểm tâm mà Triệu Nhan thích ăn nhất, hi vọng hắn có thể ăn nhiều hơn một chút.
- Haizz! Ta ăn không vô! Nàng nói xem vì sao hai tên khốn kiếp Triệu Dật và Triệu Tuấn lại phải tạo phản? Bọn chúng đều học tập ở chỗ ta, lại nói tiếp một người dạy dỗ như ta lại không hoàn thành trách nhiệm, thêm nữa hiện tại Hú nhi sống chết không rõ, nếu như thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, ta biết đối mặt như thế nào với đại ca đã mất kia của ta được đây?
Triệu Nhan đầu tiên lắc đầu cự tuyệt, sau đó lại nói ra những lời tự trách mình.
- Việc này làm sao có thể trách phu quân được, đến thánh nhân cũng không thể cam đoan tất cả học sinh của mình ai cũng sẽ đều thành tài, huống chi học sinh của phu quân làm sao có thể nhiều hơn so với thánh nhân được, thêm nữa hiện giờ cách thời gian Bệ hạ trúng độc cũng đã mấy tháng, Bệ hạ vẫn còn sống, điều này có thể thấy rằng độc tính còn có thể khống chế được, nói không chừng khi phu quân tới Đăng Châu là có thể nhìn thấy Bệ hạ khỏe mạnh rồi.
Tào Dĩnh trấn an.
- Haizz, cũng chỉ hi vọng như vậy!
Triệu Nhan lại thở dài một tiếng, đồng thời ánh mắt cũng hướng về phía bắc xa xôi, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Triệu Hú có thể bình an vượt qua một kiếp nạn này.