Chương 122: "Thetis" Ra Khơi (4)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:43 - 19/02/2024

Bên ngoài là hành lang, không kể chiều dài, chỉ xét chiều rộng thôi đã khiến người ta cảm thấy lãng phí diện tích để ở rồi. Cố Cảnh Thịnh dụi dụi mắt, dùng hành động thiết thực để phản đối phong cách trang trí theo kiểu nhà giàu mới nổi dát vàng xung quanh mình. Phòng của cô ở cuối hành lang, rất gần khu vực cầu thang, trước khi bước lên, Cố Cảnh Thịnh đặc biệt lùi lại hai bước, dành thời gian để nhìn sang số phòng kế bên: "071500". Cố Cảnh Thịnh đi lên cầu thang, vừa mới đặt chân tới tầng hai đã nghe thấy một tiếng hét chói tai cách đó không xa, âm lượng lẫn giọng điệu đủ để khiến những người xung quanh cảm thấy như đang ở hiện trường vụ án trong một bộ phim truyền hình. "Ah————" Cô từng phỉ nhổ thứ “quy luật” mỗi khi nhìn thấy máu/xác chết/bóng ma là phải hét lên thảm thiết, đây hoàn toàn là chiêu trò mà đám biên kịch lười biếng sử dụng để tạo ra bầu không khí hoảng loạn và ép buộc thúc đẩy cốt truyện. Kết quả trong trò chơi này, cô đã được giáo dục về cái gọi là “nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống” = _ =. Tầng hai có diện tích tương tự với tầng một, các hành lang ngoài cùng nối với nhau thành một chuỗi, trông giống như chữ “口”, bên trong có bốn hành lang nhỏ, hai hướng bắc — nam và hai hướng đông — tây. Các hành lang theo hướng khác nhau được liên kết với nhau, làm cho khu vực này trở nên thông thoáng, bất kể Cố Cảnh Thịnh bắt đầu từ đâu thì đều có thể dễ dàng đi tới địa điểm chính xác nơi xảy ra sự việc. Nguồn gốc của tiếng hét phát ra từ căn phòng ở trung tâm tầng 2. Thời điểm Cố Cảnh Thịnh khoan thai đến muộn, bên trong đã tụ tập không ít người chơi đang vây xem. ——Bao gồm cả thời gian quan sát và tìm kiếm xung quanh cầu thang, Cố Cảnh Thịnh chỉ mất không quá năm phút kể từ khi tiến vào phó bản. Kết quả là khi cô đến, mọi thứ đáng lẽ phải xảy ra thì đều đã xảy ra. Tốc độ diễn biến đã mang đến cho cô một suy đoán mới: Trong phó bản lần này, thời gian cập nhật của mỗi người chơi không giống nhau. "X Quân?" Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông vây xem, Cố Cảnh Thịnh liền hai ba bước tới gần, chú ý tránh vết máu còn sót lại trên tấm thảm ở lối đi, đồng thời chào hỏi đồng đội. Hạ Hiểu Vân gật đầu nói: "Phòng của tớ cũng ở tầng này, số phòng '250007'. Nghe thấy tiếng hét, tớ nhanh chóng chạy tới thì đã thấy cửa bị mở ra, ngoại trừ thi thể, bên trong còn có ba người phụ nữ và một người đàn ông.” Cố Cảnh Thịnh hỏi: “Cậu vào trò chơi bao lâu rồi?” Hạ Hiểu Vân nhìn đội trưởng nhà mình, dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trả lời: "Gần mười hai phút." Quả nhiên. Sau khi kết luận được xác minh, Cố Cảnh Thịnh mới dành thời để gian quan sát hiện trường vụ án, căn phòng sang trọng mang số "000000" này có phong cách trang trí và đồ nội thất đều cao cấp hơn căn phòng tạm thời của cô vài cái level. Phía sau cửa chính là một phòng khách nhỏ, ngoài bàn ăn, bàn trà, một chiếc sofa, tủ sách, thì còn có một căn bếp mở. Mà nguyên nhân dẫn đến tiếng kêu chói tai của cô gái nào đó là vì thi thể đã bị đóng đinh trên tường kia, đầu của người đàn ông gần như đã lìa khỏi cơ thể, môi tím tái, vị trí đôi mắt giờ chỉ còn lại hai hốc trống rỗng đang chảy máu, trên trán anh ta còn khắc một từ tiếng Anh: "first" (đầu tiên) —— Bởi vì không để ý giữ đủ khoảng cách, nên chữ "s" và "t" cuối cùng đã gần như bị khắc trên da đầu —— máu từ vết thương phun ra, chảy xuống theo tác động của trọng lực, và trông anh ta không khác gì cây san hô bị treo ngược. Ngoài ra còn có một thông điệp bằng máu cho người chơi ở góc phòng: "Who’s next?" (Ai là người tiếp theo nào?) Cố Cảnh Thịnh đi vào phòng, nhìn quanh: "Xin hỏi, ở đây ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?" Trong số ba người phụ nữ và một người đàn ông bên cạnh thi thể, người đàn ông mặc quần đùi, áo may ô màu trắng, cả người đầy cơ bắp, nghe Cố Cảnh Thịnh hỏi xong, anh ta liền ngơ ngác giơ hai tay nói: “Dù sao cũng không phải là tôi, phòng của tôi ở tầng ba, khi đang đi tìm người trên tàu, tôi mới chợt nghe thấy tiếng hét rồi chạy đến đây. Tôi cũng chỉ tới trước vài phút sau cô bạn đồng hành của cô thôi." Hạ Hiểu Vân khẽ gật đầu, xác nhận câu trả lời của người đàn ông. Trong ba cô gái còn lại, vị nhỏ tuổi nhất trông có vẻ xa cách với những người còn lại, cô ta mặc một chiếc váy đen, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng khác thường, nhìn sang Cố Cảnh Thịnh một cái rồi không nói gì. Hai người còn lại đang ngồi trên ghế sô pha, cô gái trong độ tuổi hai mươi có sắc mặt kinh hãi và tái nhợt, trong khi người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi kia đang nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô gái trẻ, giúp cô ấy bình tĩnh lại. “Người đầu tiên phát hiện ra thi thể hẳn là tôi.” Cô gái khoảng hai mươi tuổi tự xưng là Hạ Vân Lâm, giống với Hạ Hiểu Vân, cũng ở tầng 2, về phần người phụ nữ đang an ủi cô ấy tên là Liên Tuệ Tuệ, đến từ tầng một.