Chương 123: "Thetis" Ra Khơi (5)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:44 - 19/02/2024

"Tôi vốn định ra ngoài để tìm đồng đội, khi nhìn thấy nơi này mở cửa, tôi liền tò mò đi tới quan sát kỹ hơn, sau đó liền phát hiện trên tường có một thi thể. Tôi, tôi..." Trạng thái lúc này của Hạ Vân Lâm rất không tốt, mất nửa ngày mới có thể ấp úng nói ra, Cố Cảnh Thịnh kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng hỏi tiếp: "Cô có di chuyển thứ gì trong phòng không?" Hạ Vân Lâm nhìn cô rồi nhanh chóng lắc đầu. Cố Cảnh Thịnh tìm thấy một tấm thẻ phòng bị vứt trên mặt đất, trên thẻ viết sáu số 0, ngoại trừ những con số này ra thì nó giống hệt thẻ của cô. ———Tại sao số phòng ở giữa tầng hai lại là “000000”? Người đàn ông tự xưng là Đồng Vĩnh Phương, anh ta dũng cảm hơn Hạ Vân Lâm nhiều, anh ta đến gần thi thể, cau mày nói: "Tôi không biết đây là người chơi hay NPC nữa." Cố Cảnh Thịnh: "Tôi đoán là một người chơi —— Anh nhìn vệt sáng rõ ràng trên cổ tay của thi thể mà xem, nhưng ở đây lại không có đồng hồ, có lẽ là vết do túi đựng thẻ để lại." Đồng Vĩnh Phương: “Em gái có khả năng quan sát rất mạnh đấy, xưng hô thế nào nhỉ?” Cố Cảnh Thịnh: "Y...Diệp Xán Xán." Những người chơi trong phòng đều là người chơi có kinh nghiệm, bao gồm cả Hạ Vân Lâm, người dường như có tố chất tâm lý mong manh dễ vỡ nhất. Mọi người ở đây đều ngầm hiểu về những điều cơ bản, không ai đi sâu vào vấn đề tên thật hay biệt danh. Cố Cảnh Thịnh lấy một đôi găng tay dùng một lần đã chuẩn bị sẵn từ trong ba lô ra, bắt đầu kiểm tra quần áo của thi thể, liền phát hiện trong túi áo khoác có một tấm thẻ có kích thước bằng một lá bài, trên đó in dòng chữ: "Một câu hỏi khiến nhiều người hoang mang. Trên bàn ăn, Khi xào trứng cùng cà chua, liệu có cần thêm hành không? Nếu rất khó để lựa chọn Vậy sao không bắt đầu nếm thử từ đĩa gần bạn nhất!" Đồng Vĩnh Phương đi tới, nhíu mày: "Đây là cái quái gì vậy?" Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh hơi động, không trả lời mà hỏi lại: "Mọi người đã từng thấy tấm thẻ nào tương tự trong phó bản chưa?" Mọi người đều lắc đầu phủ định, kể cả cô gái mặc váy đen chưa từng trao đổi tên tuổi với những người chơi khác. Cố Cảnh Thịnh: "Một khi đã vậy, xét đến nơi này không phải thế giới thực, mà là phó bản của trò chơi, nội dung trên tấm thẻ rất có thể là lời dự báo của kẻ sát nhân." Kể cả đứng từ góc độ của một người xem, Cố Cảnh Thịnh thực lòng nghĩ hành động để lại lời nhắn trước khi phạm tội sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho kẻ sát nhân, ngoại trừ việc tăng thêm bầu không khí cho cốt truyện. Nhưng ở một phó bản luôn đe doạ đến tính mạng này, thì đừng nói đến việc để lại lời nhắn, ngay cả khi hung thủ định phát trực tiếp toàn bộ quá trình thì cô vẫn có thể bình tĩnh mà chấp nhận. Hạ Vân Lâm hơi run lên, thấp giọng nói: "Cô xác định tấm thẻ này là hung thủ để lại à? Nếu là của vị tiên sinh này thì sao?" Cố Cảnh Thịnh chỉ nói: “Tấm thẻ này được tìm thấy trong túi bên ngực trái áo khoác của thi thể. Cô thấy đấy, lớp ngoài và lớp trong của túi đều thấm đẫm máu, nhưng máu trên thẻ lại không có nhiều, cho nên khả năng lớn nhất là tấm thẻ này đã được đặt vào sau đó. Hơn nữa mọi người đều xác nhận tấm thẻ này không liên quan gì đến mình nên người có thể dễ dàng thực hiện hành động trên phải là kẻ sát nhân.” Hạ Vân Lâm cẩn thận liếc cô một cái: "Cô... biết nhiều thật đấy." Cố Cảnh Thịnh nhếch miệng, vô cùng nhớ nhung sự nghiệp nhiếp ảnh tự do vô tư ngày xưa —— nhờ ơn đống phó bản đa dạng mà [Boardgame vui vẻ] ban tặng, cô đột nhiên tiến hóa từ một người người chơi lý thuyết trở thành một chuyên gia thực tế trong một khoảng thời gian ngắn, thở dài: “Tất cả đều do cuộc sống ép buộc cả.” Hạ Vân Lâm buồn bã gật đầu. Cố Cảnh Thịnh bắt đầu kiểm tra từ cổ áo đến quần, thậm chí còn cởi giày của thi thể ra để xem xét, sau khi quan sát phòng khách, cô lại mở cửa phòng ngủ ra —— so với cảnh tượng thi thể bên ngoài, hoàn cảnh trong này ấm áp và thích hợp để ở hơn, với tấm thảm lông mềm mại, chiếc tủ gỗ đứng, một chiếc giường đôi sang trọng mang phong cách Châu Âu, thậm chí còn có cả một chiếc két sắt cao khoảng 1.5 mét trên chiếc bàn tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Bên cạnh còn đặt một bồn cây cảnh, khuyết điểm duy nhất là nơi này nằm ở giữa tầng hai và không có bất kỳ cửa sổ nào trên các bức tường. Chăn ở phía bên phải của giường đã bị mở ra, trên bề mặt để lại những nếp nhăn, chứng tỏ trước đó đã có người nằm xuống. Hạ Vân Lâm chủ động lên tiếng, giọng nói vẫn rất nhỏ, nhưng cũng may là tin tức cô ta đưa ra đủ hiệu quả: “Kể từ khi tôi phát hiện ra thi thể, không có ai tiến vào phòng ngủ cả.” Cố Cảnh Thịnh gật đầu, trước khi bước lên tấm thảm trong phòng ngủ, cô còn dùng loại túi nylon chuyên dụng để bọc giày thể thao của mình. Hạ Vân Lâm rúc vào ghế sofa, cơ thể vô thức dựa gần vào Liên Tuệ Tuệ, người trông có vẻ trưởng thành hơn, cô ta cẩn thận liếc nhìn Hạ Hiểu Vân, người tự xưng là "Tạ Quân" —— Khác với Cố Cảnh Thịnh, người đã thu hút sự chú ý của tất cả người chơi sau khi xuất hiện, cô gái này đủ trầm tĩnh và điệu thấp, nhưng Hạ Vân Lâm luôn cảm thấy đối phương vẫn đang lặng lẽ quan sát mọi người ở đây.