Chương 137: "Thetis" Ra Khơi (19)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:50 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh nhìn cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên: “Nếu Trương tiên sinh không từ chức vì [Boardgame Vui Vẻ], thì cậu có thể xem xét đến việc lắp một tấm rèm trên cửa kính ở quầy thu ngân. Nếu không cho dù có ngăn được gió, thì cậu vẫn sẽ bị phơi đến cháy nắng đấy." Trương Tinh Vũ nhất thời không kịp phản ứng, tiếp tục bị lời nói của cô dẫn dắt: “Loại công việc đó không chỉ lương thấp mà còn phải làm trong thời gian dài. Tôi đương nhiên đã bỏ việc từ lâu, cho dù có tiếp tục làm công việc đó đi nữa thì tên khốn quản lý cũng không cho phép chúng tôi thay đổi cơ sở vật chất theo ý muốn ...Đợi một chút, chị gái có biết tôi không nhỉ?” Cố Cảnh Thịnh nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười xã giao không thể chê vào đâu được: "Lần đầu gặp mặt, Trương tiên sinh có thể gọi tôi là Diệp Xán Xán." Trương Tinh Vũ: "......" Nếu câu nói này được đổi vị trí với câu trước, có lẽ cậu ta sẽ tin đây là lần đầu tiên mình gặp "Diệp Xán Xán". Ngoại trừ một số người chơi có khả năng theo kịp tình hình, hầu hết những người đứng xem đều khá bối rối —— Vệ Gia Thời độc lập với hai nhóm trên, một mình một ngựa trong tình trạng "Tuy không hiểu nhưng tôi cũng đã quen rồi”. Cố Cảnh Thịnh đưa tay phải lên cằm: “Màu sắc quần áo bên phải của Trương tiên sinh nhạt hơn bên trái, màu da bên phải của cậu cũng đen hơn bên trái, đây rõ ràng là dấu hiệu của việc phơi nắng. Hơn nữa, tôi đánh giá sự khác biệt giữa màu sắc hai bên trái phải cũng không quá rõ ràng. Vậy nơi làm việc của cậu hẳn là ở trong nhà, nhưng do ánh nắng chiếu vào nên đường may từ thắt lưng đến ống quần đã nhạt dần, đầu gối không có nếp gấp cho thấy cậu phải giữ một tư thế đứng trong thời gian dài. Tóm lại, cậu chắc là một… nhân viên thu ngân nhỉ?” Trương Tinh Vũ duy trì tư thế bị kinh hách, bất động một lúc lâu —— cậu ta không khỏi hoài nghi não của Cố Cảnh Thịnh đã được kết nối với mạng không dây, chỉ cần quét mắt một cái là có thể tra ra hồ sơ lý lịch của mình. Đồng Vĩnh Phương có chút hứng thú: "Lợi hại! Vậy cô có thể đoán được tôi làm nghề gì không, còn cả Đỗ tiên sinh bên cạnh tôi nữa?" Vẻ mặt Đỗ Chí Hiên có chút cứng đờ —— anh ta đối với phân đoạn "đoán xem tôi làm nghề gì" này cũng không hứng thú cho lắm… Ánh mắt của Cố Cảnh Thịnh dừng lại trên trán và đôi tay rắng nõn của Đồng Vĩnh Phương một lúc, kết hợp với vóc dáng cường tráng và khí chất tuỳ tiện của anh ta, suy đoán: “Đồng tiên sinh hẳn là một nhân viên chịu trách nhiệm duy trì an ninh ở một khu vực nào đó, anh cũng thường xuyên phải đội mũ và đeo găng tay.” Đồng Vĩnh Phương cười lớn, vỗ vỗ đùi: "Không cần phải nói những từ ngữ phức tạp như vậy, cô chỉ cần nói thẳng tôi làm bảo vệ là được rồi." Cố Cảnh Thịnh: "Về phần Đỗ tiên sinh, có lẽ tôi phải gọi anh một tiếng Đỗ tổng. Chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi, nhưng hút thuốc không phải là một thói quen tốt. Hơn nữa hút thuốc thụ động sẽ gây hại đến sức khỏe của những người xung quanh, đặc biệt là khi con anh vẫn còn nhỏ." Đỗ Chí Hiên mất tự nhiên cười: “Tôi chỉ là một giám đốc sản xuất mà thôi.” Cố Cảnh Thịnh cũng cười, không nói nhiều —— Đỗ Chí Hiên vừa mở miệng đã có thể thấy răng cửa trên và dưới của anh ta hơi đen, trên cổ áo còn có vết cháy do tàn thuốc lá, còn áo sơ mi thì dính bột sữa màu trắng. Dù đôi tất trên cả hai chân đều màu đen, nhưng rõ ràng không phải là cùng một đôi, bề mặt giày da bóng quá mức, nhưng hai cạnh lại bị bỏ sót. Nhìn vào trang phục thường ngày có thể thấy tình hình kinh tế của Đỗ Chí Hiên tốt hơn Trương Tinh Vũ rất nhiều, kết hợp cả về tuổi tác lẫn thu nhập thì chức vị “giám đốc” khá phù hợp với anh ta. Anh ta cũng không đeo một chiếc đồng hồ kim cương không phù hợp với khí chất của mình để khoe khoang như Trương Tinh Vũ —— Cố Cảnh Thịnh cảm thấy tiền của Trương Tinh Vũ hẳn là đến từ Rút Thăm Trúng Thưởng của [Boardgame Vui Vẻ] —— có thể là do sự nghiêm ngặt của Công ty cấp trung, cũng có thể là do áp lực từ gia đình, nhìn vào vết sữa bột và vệt nước màu vàng nhạt trên mép áo của Đỗ Chí Hiên, Cố Cảnh có hơi nghiêng về phương án sau hơn. Giản Hoàn Giai đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng lạnh lùng y như vẻ ngoài của cô ta: “Sao cô không nhắc đến tình trạng hôn nhân của Đỗ tiên sinh? Anh ta đã ly hôn rồi.” Trên trán Đỗ Chí Hiên đột nhiên nổi lên gân xanh. Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ cô Giản đã nhìn lầm rồi.” Ánh mắt Giản Hoán Gia dừng lại trên người Đỗ Chí Hiên ba giây, cuối cùng khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.” Đỗ Chí Hiên đột nhiên lên tiếng, cơ mặt có chút run rẩy: “Không phải ly hôn —— vợ tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.” Đại sảnh tự phục vụ trở nên vô cùng yên lặng, ngay cả những người chơi ban đầu không chú ý đến phía bên này cũng dần nhận ra sự vi diệu trong bầu không khí hiện tại —— Giống như Thương Mân Nga, mặc dù anh ta không thể nhìn ra quá nhiều thông tin cá nhân của Đỗ Chí Hiên, nhưng anh có thể cảm nhận một cuộc PK thầm lặng giữa Cố Cảnh Thịnh và Giản Hoàn Gia. Ánh mắt Thương Mân Nga trông mong mà chăm chú nhìn Lâm Kỳ Sâm, người sau cảm nhận được sự khao khát kiến thức mãnh liệt từ đồng đội, bắt đầu dùng ngón tay viết lên bàn —— anh không nhúng tay vào nước, để hiểu được anh viết gì thì hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng giác ngộ của người xem. [Quần áo của Đỗ Chí Hiên thoạt nhìn có vẻ gọn gàng, nhưng các chi tiết lại không được chăm chút cẩn thận, từ vết sữa bột và nước tiểu, có thể phán đoán anh ấy cần phải chăm sóc con nhỏ thường xuyên. Ở giai đoạn này, nếu hai vợ chồng ly hôn, con cái thường được trao cho mẹ.] Sau Trương Tinh Vũ và Đỗ Chí Hiên, không còn ai khác đến sảnh tự phục vụ nữa, đồng đội của Giản Hoàn Gia tạm thời mất tích, Đồng Vĩnh Phương đã hỏi qua nhưng mối quan hệ giữa Giản - Võ không thân thiết, so với việc hợp tác để qua cửa thì hai người thích làm việc độc lập hơn. Trương Tinh Vũ vốn muốn đến gần nhóm các chị gái xinh đẹp, nhưng lại bị đối phương tấn công 360 độ không góc chết bằng lời nói cùng vầng hào quang phân tích và lý luận, buộc phải thêm debuff “bối rối”, chỉ có thể im lặng rời đi, sau khi điều chỉnh lại bắt đầu thay đổi mục tiêu công lược của mình, cậu ta cuối cùng lựa chọn địa điểm dựng trại đóng quân ở bên cạnh Hoàng Hoàn: "Phải xưng hô với chị gái xinh đẹp thế nào?" Hoàng Hoàn: "......" Cung Vạn Hâm: “…………” ——Đây là một sự kết hợp vô cùng kỳ diệu, dù chọn bất kỳ hai trong ba người, thì giữa bọn họ đều tồn tại những mâu thuẫn sâu sắc không thể hòa giải.