Chương 139: "Thetis" Ra Khơi (21)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:50 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh tùy ý mở ra một chai chất lỏng trong suốt, đưa đến gần mũi, dùng tay quạt nhẹ, sau khi kiểm tra một lúc mới nói: "Chiếc bình này đã được niêm phong, không có dấu vết bị mở ra, đây là rượu Gin." Vệ Gia Thời thấy mừng vì Cố Cảnh Thịnh xuất hiện trong phó bản lần này —— Hạ Hiểu Vân cũng rất thông minh, nhưng xét về kỹ năng ăn uống chơi bời, thì chị ấy ước chừng cũng giống mình, chỉ có thể nhận ra coca, sprite, trà đỏ và trà xanh... Lưu Ký cười đi tới, nói: "Chị gái nhỏ, tư thế thẩm rượu của chị rất chuyên nghiệp đấy." Cố Cảnh Thịnh ngây thơ nhìn cậu ta: "Không phải thẩm rượu, đây là một phương pháp nhận diện hoá chất mà." Lưu Ký: "......" Vệ Gia Thời lặng lẽ tránh ánh mắt đi —— Nếu bị cứng họng là một loại kỹ năng, thì khi gặp phải Cố Cảnh Thịnh, kỹ năng này có hơn 30% khả năng được kích hoạt thụ động. Số lượng đồ uống rất nhiều, nhưng dung tích mỗi chai đều khá hạn chế, Cố Cảnh Thịnh mở gần như đủ mọi loại chai, cơ bản đã xác định những loại đồ uống được cung cấp trên bàn ăn. Bởi vì hương vị của bữa tiệc buffet đã vượt xa sự mong đợi của người chơi, nên ngay cả Cung Vạn Hâm, người lúc đầu còn nói chỉ muốn ăn thử một chút, cũng không kiềm chế được mà ăn thêm hai miếng. Trên mặt Hoàng Hoàn lộ vẻ rối rắm, giơ đũa lên nhiều lần rồi lại đặt xuống. Vệ Gia Thời đi ngang qua thì nghe cô ấy tự nói thầm: "Thức ăn trong trò chơi thực chất chỉ là một đống dữ liệu thôi nhỉ? Dù ăn nhiều hơn một chút cũng sẽ không tăng cân đâu, đúng không?" ...Đây thực sự là một câu hỏi đáng suy ngẫm. Mười giờ tối, người máy bắt đầu dọn dẹp đồ ăn nóng và các loại món chính ra khỏi bàn buffet, để lại đồ uống và bánh kẹo. Ánh đèn ở giữa đại sảnh dần mờ đi, chỉ còn bốn góc vẫn được chiếu sáng. Cố Cảnh Thịnh bỏ đồ ăn vặt vào túi, lấy giấy bút ra, cùng Hạ Hiểu Vân quay về chỗ ngồi chơi cờ caro. Cờ caro không cần người thứ ba can thiệp, Vệ Gia Thời lặng lẽ rút quyển từ vựng trong túi ra, lao đầu vào giữa biển tri thức, liên tục nhấp nhô bên bờ vực bị chết đuối. Đồng Vĩnh Phương nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng bị kinh ngạc, khi anh ta nhìn Vệ Gia, ánh mắt càng kinh hãi hơn một chút: “Áp lực thi cử ở trường cậu chắc lớn lắm nhỉ?” Trong tình hướng không có gì đảm bảo là bản thân sẽ không “gg” trong giây tiếp theo mà vẫn có tinh thần học tập chăm chỉ thế này thì gọi là gì nhỉ? Vệ Gia Thời yếu ớt ngẩng đầu: "Phó bản trung cấp có độ nguy hiểm quá cao, cho nên tôi định ghi nhớ từ vựng phù hợp..." Đồng Vĩnh Phương: “Chỉ để chuyển hướng sự chú ý thôi à?” Vệ Gia Thời: "Trong nỗi dày vò không thể nhớ được từ vựng, anh sẽ đạt được trạng thái đặc biệt 'một ngày dài như một năm', sau đó là tâm thế bình thản như nước khi đối mặt với mọi nguy hiểm phía sau.” ....... Thời gian hiện tại là 23 giờ 47 phút khuya. Vệ Gia Thời, người đã lấy cuốn từ vựng ra, quyết tâm nắm chặt mọi cơ hội để học tập, nay đã nằm sấp trên bàn và chìm vào giấc mộng ngọt ngào —— Cố Cảnh Thịnh thuận tay đắp chăn lên người cậu —— Khi Cố - Hạ đang chơi cờ caro, hai người thường sẽ phải mất một thời gian dài trước khi đặt xuống bước tiếp theo. Nếu ai đó có thể vượt qua lớp vỏ bọc bên ngoài của Vệ Gia Thời, cũng như việc các cô gái sử dụng mũ, khăn choàng và mái tóc dài để che giấu bản thân, thì khi quan sát kỹ lưỡng, họ sẽ phát hiện ở cùng một thời điểm, một trong hai người Cố Cảnh Thịnh hoặc Hạ Hiểu Vân sẽ luôn nhắm mắt nghỉ ngơi để duy trì thể lực. Liên Tuệ Tuệ vốn đã nằm xuống, nhưng lúc này lại cẩn thận vén chăn ngồi dậy, khuôn mặt hơi đỏ, thỉnh thoảng quan sát những người chơi khác trong đại sảnh, lộ ra vẻ đứng ngồi không yên. Động tác của cô ta rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Hạ Vân Lâm ở bên cạnh —— Hai đồng đội của Hạ Vân Lâm đều là đàn ông, bình thường ở chung còn tốt, nhưng đến khi ngủ mà phải ngủ chung vẫn sẽ khiến cho cô cảm thấy không được thoải mái. Thêm vào đó, Liên Tuệ Tuệ lại không có đồng đội, lúc ở phòng 000000, cô ấy đã chăm sóc cô rất tốt, vì vậy Hạ Vân Lâm đã mời cô ấy đến đây, có một đồng đội nữ bên cạnh sẽ thoải mái hơn nhiều. Sảnh tự phục vụ chỉ cung cấp đồ ăn và đồ uống, về phân đoạn sau khi đồ ăn sau đi qua hệ tiêu hóa thì không nằm trong phạm vi phục vụ của nó —— biểu hiện của Liên Tuệ Tuệ quá rõ ràng, Hạ Vân Lâm cũng hiểu ngay lập tức, nói nhỏ: "Chị Tuệ Tuệ có phải muốn... Ừm, em cũng muốn đi, nhưng hai người có hơi ít, chúng ta gọi thêm vài người nhé?" Liên Tuệ Tuệ khẽ gật đầu, hai người đỡ nhau đứng dậy khỏi chiếc giường tạm thời, xỏ giày, ngay khi vừa bước đi đã vấp phải thứ gì đó. "......!" Ánh đèn trong đại sảnh không được sáng lắm, Liên Tuệ Tuệ chậm rãi cúi đầu xuống, phải mất một lúc mới nhìn rõ, thứ đang chắn ngang chân mình chính là hai chân của Lưu Ký duỗi ra khỏi chiếc giường. ——Bởi vì độ rộng của chăn ga có hạn, thêm vào đó là phần lớn người chơi đều có tâm lý cảnh giác với người lạ, mọi người cơ bản đều nằm cuộn tròn trên mặt đất, nhìn thấy tư thế ngủ cứng ngắc của Lưu Ký, Hạ Vân Lâm trong lòng có một loại dự cảm không lành. "Nhất Dương, tỉnh dậy đi, Lưu Ký dường như không ổn rồi..." Không chỉ Lý Nhất Dương bị tỉnh giấc bởi tiếng kêu khóc của Hạ Vân Lâm, mà còn kích động cả những người chơi khác, tại bàn ăn cách nơi xảy ra tai nạn hơn một nửa đại sảnh, Hạ Hiểu Vân dùng một lực nhẹ nắm lấy tay đội trưởng, khiến Cố Cảnh Thịnh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay lập mở mắt ra. Tác giả có lời muốn nói: “Cố tổng” mà Hoàng Hoàn nhắc tới ở những chương trước không phải nói tới Cố Cố mà đang ám chỉ người thân của cô ấy. Cho nên Cố Cố thực sự không biết người kia đang nói đến ai...