Chương 140: "Thetis" Ra Khơi (22)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:51 - 19/02/2024

Đội trưởng Cố quả quyết đứng dậy, kéo theo Hạ Hiểu Vân bên trái và Vệ Gia Thời bên phải, cùng hai người đồng đội vẫn chưa tỉnh táo, hướng đến tâm điểm của sự cố: "Có ai biết cấp cứu ở đây không?" Câu nói này đã cho Hạ Vân Lâm, người trước đó không dám tới gần, có một lý do hợp lý để tránh né: “Tôi không biết.” Lý Nhất Dương cũng lắc đầu: “Tôi cũng không biết.” Cố Cảnh Thịnh nhìn sang Hạ Hiểu Vân, sau đó đeo găng tay dùng một lần: "Giữ đầu anh ta ở vị trí nằm ngửa trước." Cô duy trì tư thế quỳ, đặt hai bàn tay lên nhau rồi nhấn mạnh vào ngực Lưu Ký, cứ sau mỗi động tác cô sẽ dừng lại một giây trước khi nhấn tiếp, một lúc sau, cô lại đứng dậy, lắc đầu: “Không cần cấp cứu nữa, Lưu Ký tiên sinh đã qua đời, mong hai người nén bi thương." Sắc mặt Hạ Vân Lâm lập tức trở nên tái nhợt. Lý Nhất Dương lắc đầu: “Lưu Ký... cậu ta thật sự đã chết rồi sao?” Cố Cảnh Thịnh: "Hãy hít một hơi thật sâu." Lý Nhất Dương trông có vẻ bình tĩnh hơn Hạ Vân Lâm rất nhiều: “Cám ơn cô, tôi đã bình tĩnh lại.” Cố Cảnh Thịnh: "Không, tôi muốn cậu ngửi thử xem, cậu có để ý thấy mùi gì khó chịu không? Điều này cho thấy cơ vòng của Lưu Ký tiên sinh đã mất đi chức năng ban đầu. Nói một cách đơn giản thì cậu ta bị mất kiểm soát trong việc đại tiểu tiện. Sau khi kiểm tra sơ bộ, tim cậu ấy cũng đã ngừng đập, động mạch cảnh…” Liếc nhìn Hạ Hiểu Vân, người sau lắc đầu, Cố Cảnh Thịnh nói tiếp: "Động mạch cảnh không có phản ứng, theo phán đoán của tôi, cậu ấy đã chết rồi." Hạ Vân Lâm không khỏi run rẩy, giường của cô nằm ngay cạnh giường của Lưu Ký, nói cách khác, cô đã luôn ngủ bên cạnh một thi thể… ——Hành động tập thể có thể mang lại cảm giác an toàn, nhưng tính mạng của Lưu Ký đã bị kẻ sát nhân lặng lẽ lấy đi trong đám đông, và hai người bên cạnh cậu ta đều là đồng đội trong cùng một phòng. Hạ Hiểu Vân nói với giọng điệu bình tĩnh như thường lệ: "Hình như đằng sau Lưu Ký tiên sinh có thứ gì đó." Lý Nhất Dương và Cố Cảnh Thịnh cẩn thận lật thi thể lại, phát hiện hai tấm thẻ có kích thước tương tự nhau, tấm thứ nhất như được cắt ra từ tờ giấy A4 nào đó, trên đấy viết chữ "Second" (thứ hai) bằng mực đỏ ngoằn ngoèo. "Bộp." Âm thanh trầm đục bỗng vang lên, đôi chân run rẩy của Liên Tuệ Tuệ không còn chịu nổi sức nặng của cơ thể nữa, cô ta loạng choạng ngã xuống giường. Cố Cảnh Thịnh thản nhiên liếc nhìn cô ta, sau đó nhặt tấm thẻ thứ hai lên. Tấm thẻ này giống hệt với tấm thẻ được tìm thấy trong phòng 000000, cả về chất liệu lẫn kích thước. “Dưới ánh sáng, Trong đám đông, Tội nghiệp quý ông 180223, Duỗi thẳng chân trái cứng đơ của mình ra, Và cái chân phải cũng cứng ngắc như vậy. Những người xem tạo thành một vòng tròn, Bắt đầu đoán Ai sẽ là chú cừu tiếp theo đây? Mái tóc nâu, Có thể là đồ tể, Mục tiêu đã được xác định, với tốc độ rất nhanh, Chính là nơi xa nhất. " "......" Kết hợp với những kinh nghiệm trước đây của mình, Cố Cảnh Thịnh đã nhận ra, lời báo phạm tội của hung thủ trong phó bản lần này có một đặc điểm rất rõ ràng, chính là không yêu thích việc nói tiếng người. Lời nhắn trên tấm thẻ được công khai, nhất thời không ai lên tiếng trong đại sảnh, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng ho của Vương Sâm Bồi —— hình như anh ta bị cảm, thỉnh thoảng lại ho hai tiếng, giọng hơi nghèn nghẹt, có một ít chất lỏng chảy ra từ mũi. Vương Sâm Bồi không lấy giấy lau mà dùng ngón tay cái quẹt hai lần. Giản Hoàn Gia không do dự mà giữ khoảng cách với Vương Sâm Bồi. Trương Tinh Vũ không thể hiểu được: "Những thứ được viết trên tấm thẻ có ý nghĩa gì nhỉ?" Cố Cảnh Thịnh: "Có khả năng sẽ liên quan đến tai nạn ngoài ý muốn tiếp theo. Tôi cũng đã kiểm tra thi thể trong phòng 000000, trên trán người đàn ông vô danh đó có khắc chữ 'First', nếu kết hợp với 'Second' này, cá nhân tôi cho rằng đây là việc giết theo trình tự của quy tắc trò chơi." Không có bất kỳ ý kiến phản đối nào đối với quan điểm này của cô. Đồng Vĩnh Phương cau mày: “Tấm thẻ thứ nhất nói đến trứng xào cà chua, vị Lưu tiên sinh này có liên quan gì đến trứng xào cà chua à?” Cả Lý Nhất Dương và Hạ Vân Lâm đều không thể đưa ra câu trả lời đối với câu hỏi của Đồng Vĩnh Phương. Hạ Vân Lâm rụt rè giơ tay hỏi: "Ừm, cô Diệp, có phải tất cả người chơi ở trong danh sách bị giết đều sẽ chết một cách bí ẩn thế này hay không?” Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy đâu, theo ý kiến của tôi, hệ thống sẽ cung cấp một số trợ giúp cho kẻ giết người, chẳng hạn như tấm thẻ này, rõ ràng nó đã được in sẵn, nhưng những hành khách đặc biệt vẫn phải tự tay làm việc gì đó mới có thể đạt được mục đích của mình.”