Chương 144: "thetis" Ra Khơi (26)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:53 - 19/02/2024

Buổi sáng, 7 giờ 16 phút. Ngày thứ hai trong [“Thetis” ra khơi]. Mặc dù người chơi trong sảnh tự phục vụ đã chấp nhận phương châm hành động theo tập thể, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn cần quay trở lại phòng của mình để giải toả một chút —— nghiên cứu khoa học đã chứng minh, cho dù bàng quang có độ co dãn, nhưng vẫn có giới hạn của nó, sự nhẫn nại ngắn hạn có thể trở thành nỗi đau khổ kéo dài về sau. Những người chơi đi theo từng nhóm rời khỏi đại sảnh, lần lượt tắm rửa và đi vệ sinh, Lâm Kỳ Sâm đi vòng quanh bên ngoài, khi anh quay lại, số người ban đầu chỉ còn khoảng một nửa. Ngay sau khi nhóm ba người Lâm Kỳ Sâm ngồi vào chỗ, Đồng Vĩnh Phương, Đỗ Chí Hiên, Hoàng Hoàn, Cung Vạn Hâm và Trương Tinh Vũ cũng quay lại với vẻ mặt thoải mái —— trong số đó, Đồng, Đỗ và Trương là ba người chơi độc lập trong phó bản, vì lý do an toàn, họ quyết định đi cùng nhóm với hai người Hoàng – Cung. Hoàng Hoàn không quan tâm lắm, nhưng Cung Vạn Hâm lại có vẻ không được vui. Hai phút sau, Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời lần lượt quẹt thẻ đi vào, hình như họ vừa mới gội đầu, mái tóc ướt dính trên mặt, những giọt nước theo cổ chảy xuống phía dưới, làm ướt cổ áo của hai người. Dù sao cũng coi như người quen, Thương Mân Nga chào hỏi, tò mò: "Không phải có ba người sao, còn một người nữa đâu?" Vệ Gia Thời ngáp một cái: "Đội trưởng nói ban ngày ánh sáng rất tốt, chị ấy muốn đi dạo trên tầng 3, để chúng tôi quay trở lại đại sảnh trước.” Thương Mân Nga: “Cô ấy ở bên ngoài một mình như vậy, không sợ gặp phải nguy hiểm gì sao?” Vệ Gia Thời băn khoăn: “Trong phó bản này, có lẽ phải gặp được người mới có thể gặp nguy hiểm đi?” Thương Mân Nga: "......" Nói có lý lắm, anh ta không thể phản bác được. Hạ Hiểu Vân xoa xoa thái dương, buồn ngủ nói với đồng đội: "Cậu có mang bịt mắt đi không?" Dựa vào vị trí chính xác về sức mạnh toàn diện của bản thân, Vệ Gia Thời đã hình thành một bộ cơ chế phản xạ có điều kiện nhanh chóng và hiệu quả, ngay khi Hạ Hiểu Vân vừa mở miệng, cậu đã lấy đạo cụ ra khỏi túi đựng thẻ và tự giác đưa qua. [Bịt mắt của Gnoente: Đây là một sản phẩm thủ công với đường may thô ráp, bạn có thể thấy rõ các vết mồ hôi và lấm bẩn khác nhau, phía sau được viết bằng bút màu xanh đậm, "Thuộc về Gnoente", trong đó từ "belong" ở đầu câu có dấu vết rõ ràng của việc bị chỉnh sửa nhiều lần. Các vết mực trên chiếc bịt mắt này có thể được loại bỏ bằng cách rửa sạch, nhưng sau 3-6 giờ, nó sẽ xuất hiện trở lại. "Ông Gnoente là một tay xạ thủ xuất sắc, ngay cả khi đang ngủ, ông ấy vẫn có thể xuyên thủng đầu của kẻ thù một cách chính xác." Cấp bậc vật phẩm: ★★★★ Ghi chú: 1. Chủ nhân của chiếc bịt mắt này có thể đeo nó vào bất cứ lúc nào cần thiết, nhưng không được vượt quá một nửa thời gian ngủ bình thường mỗi ngày. 2.. Nếu sử dụng vật phẩm liên tục quá 6 giờ, người dùng sẽ nhận được trạng thái đặc biệt [Mộng du không đúng lúc], tình trạng này không thể loại bỏ bằng các biện pháp thông thường. 3.. Sau khi đeo bịt mắt, người sử dụng sẽ tạm thời mất đi tầm nhìn của mình, thời gian duy trì (khi đeo) bằng với thời gian trang bị vật phẩm này.] Hạ Hiểu Vân liếc nhìn hướng dẫn sử dụng của đạo cụ, sau đó trả lại tấm thẻ cho đồng đội của mình: "Thật đáng tiếc, mặc dù vật phẩm này có sức mạnh độc nhất của một đạo cụ bốn sao, nhưng nó cũng mất đi công dụng cơ bản của mình như một tấm bịt mắt." Vệ Gia Thời phần nào hiểu được ý của đối phương, gãi đầu nói: “Nếu không phải [Boardgame Vui Vẻ] giới hạn trọng lượng hành lý được mang vào trò chơi, chúng ta hẳn đã chuẩn bị túi ngủ hoặc lều, hoặc mang theo một cái gối hình U, như vậy khi ngồi cũng có thể ngủ bù." Thương Mân Nga đang dự thính bên cạnh: "......" Anh luôn cảm thấy Hạ Hiểu Vân khác với Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời, mặc dù cô gái này không phải là người thông minh độc nhất, nhưng tuyệt đối là người bình thường, kết quả là hình tượng băng phong (*) của cô ấy bây giờ cũng sắp sụp đổ rồi? (*) Băng phong: lạnh lùng Ngay khi Vệ Gia Thời chuyển chủ đề từ việc vượt qua phó bản sang cắm trại dã ngoại trong kỳ nghỉ, thì ở phía bên kia hội trường, Vương Sâm Bồi, người không có bạn đồng hành và cũng không có ý định chủ động tìm ai đó để liên minh tạm thời, bắt đầu hắt hơi. Một dòng chất nhầy chảy ra từ mũi, anh ta dùng ngón cái để lau sạch rồi lại quệt nó lên trên mặt bàn ăn. Những người chơi khác vô tình nhìn thấy cảnh tượng này: "......" Lâm Kỳ Sâm im lặng nhìn đi nơi khác —— người máy sắt đang thay đổi bữa sáng của ngày thứ hai, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy không muốn ăn mấy =_=. “Họ Vương kia, anh còn chưa chịu thôi đi à?!” Người không nhịn được mà lên tiếng ngăn cản chính là Lý Nhất Dương, vị trí của cậu ta tương đối gần với Vương Sâm Bồi, chỉ cần một bước là có thể bước vào khu vực của đối phương.