Chương 145: "Thetis" Ra Khơi (27)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:53 - 19/02/2024

Những người chơi khác đã hiểu vì sao Lý Nhất Dương lại đột nhiên bùng nổ —— nếu cách làm sạch đường hô hấp có thể được xem xét trong phạm vi của thói quen vệ sinh cá nhân, thì việc cầm chai nhựa rỗng rồi mở khóa quần chính là hành động công khai khiêu khích đối với những người chơi khác. Vương Sâm Bồi chậm rãi nói: "Kẻ hèn này một mình tiến vào phó bản, không có đồng đội, không tiện rời khỏi đại sảnh." Không chỉ Lý Nhất Dương không nhịn được, mà những người chơi khác như Đồng Vĩnh Phương, Cung Vạn Hâm, Trương Tinh Vũ và đám người ở xa hơn một chút cũng lộ ra vẻ mặt muốn đánh người. Dựa vào thói quen sống của người này, mọi người rất hiểu tại sao những người chơi cùng phòng với anh ta lại không muốn cùng nhau tham gia vào phó bản. Vương Sâm Bồi tiếp tục nói: “Một mình trở về phòng không an toàn, tôi chỉ có thể giải quyết tại chỗ.” Hạ Vân Lâm không khỏi dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Lý Nhất Dương, người sau nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng như sắp lao tới pháp trường, cuối cùng xua tay: “Được rồi, nếu có người khác muốn đi cùng... thì tôi sẽ cùng anh ra ngoài để giải quyết." Việc tuỳ tiện giải phóng cơ vòng ở mọi nơi sẽ ảnh hưởng đến khu vực công cộng, nên cũng không có lý do gì mà một mình Lý Nhất Dương phải chịu khổ. Hạ Vân Lâm ngập ngừng đứng dậy, đi về phía đồng đội của mình, ngay cả Liên Tuệ Tuệ cũng chỉ đơn giản làm theo, bốn người cùng nhau rời khỏi sảnh Buffet. Lý Nhất Dương đề nghị: "Chị Liên, phòng của chị ở tầng một phải không? Có thể mượn nhà vệ sinh của chị không?" Vương Sâm Bồi vẫn giữ nguyên giọng điệu yếu ớt như cũ, chậm rãi nói: "Tôi không phản đối chuyện này." Liên Tuệ Tuệ khẽ cau mày: “Tôi muốn lên tầng hai, cũng tiện mang một ít cá sống xuống, dù sao đã gần đến giờ ăn sáng rồi.” Lý Nhất Dương đột nhiên ý thức được, vỗ đầu mình cười nói: "Vẫn là các chị em cẩn thận, được rồi, chúng ta đi lên tầng hai thôi." Hành lang được trải thảm mềm mại, chỉ cần không cố ý dùng sức thì sẽ không phát ra tiếng bước chân, bốn người xoay người đi lên cầu thang —— bốn góc của đại sảnh đều có cầu thang dẫn lên tầng trên, họ cũng không gặp phải bất kỳ người chơi nào trên đường đi. 7 giờ 31 phút sáng, sảnh tự phục vụ. Võ Nghệ Thạch quẹt thẻ, vênh váo bước vào cửa, so với những người chơi có quầng thâm quanh mắt thì trạng thái tinh thần của anh ta trông khá tốt: “Tối qua có người nào xảy ra chuyện không?” "......" Không ai thèm phản ứng với câu hỏi của anh ta, thậm chí cả những tiếng nói chuyện và cười đùa trong phòng cũng đã biến mất ngay khi Võ Nghệ Thạch bước vào. Tuy nhiên, vị này cũng chẳng thèm để ý đến những người chơi khác. Sau năm phút, dựa vào thị lực của mình, anh ta đã phát hiện ra thi thể của Lưu Ký được đặt ở góc của đại sảnh trong suốt thời gian qua. Võ Nghệ Thạch đá văng đống chăn đang quấn quanh thi thể ra, cúi xuống cẩn thận nhìn một lúc rồi vui vẻ cười hai tiếng, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt. Hoàng Hoàn không thoải mái nhìn đi chỗ khác. Sau khi nhìn thấy thi thể, khẩu vị của Võ Nghệ Thạch cũng không bị ảnh hưởng, anh ta đi đến quầy đồ ăn, bưng một đĩa tiểu long bao trên tay, sau đó chủ động ngồi xuống bên cạnh Giản Hoàn Gia. Cô gái trẻ mặc váy đen vô cảm nhìn người bạn đồng hành của mình một lúc rồi đứng dậy đổi chỗ. Lần này, Võ Nghệ Thạch không theo sau nữa. Cung Vạn Hâm nhìn người tới, lông mày cao thấp nhíu lại, nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua anh ở đâu?” Võ Nghệ Thạch cắn mạnh một miếng, nước trong tiểu long bao bắn ra: “Ở đâu à? Đương nhiên là ở trong phòng của tôi rồi, Tôi không giống như lũ người ngốc các người, có giường êm không nằm mà lại phải đi nằm trên sàn nhà cứng ngắc." Trên mặt Cung Vạn Hâm lộ ra tức giận: "Mày một chút cũng không lo lắng về chuyện đã xảy ra phải không, tao nghĩ mày chắc chắn là người chơi đặc biệt rồi!" Trương Tinh Vũ vốn đang cạnh tranh với Cung Vạn Hâm, nhưng lần này cậu đồng ý với ý kiến của anh ta: "Tôi cũng nghĩ vậy, anh ta chắc chắn là một người chơi đặc biệt, nói không chừng Lưu Ký chính là bị anh ta giết chết." Vẻ mặt của Võ Nghệ Thạch rất thờ ơ, thậm chí anh ta còn dang tay ra chào đón: “Được thôi, nếu chúng mày nghi ngờ tao thì hãy thử dùng dao đâm tao đi. Để tao xem nào, hình như trong quy tắc trò chơi có nói, nếu giết nhầm thì sẽ mất đi một lần [Loại bỏ ngẫu nhiên] nhỉ? Nếu ai trong chúng mày đủ dũng cảm, lại không sợ chết, thì mau đến và đâm tao đi, người nào né tránh người đó là cháu trai." Trương Tinh Vũ vốn đã không nhịn được mà bước hai bước về phía Võ Nghệ Thạch, nhưng lúc này cậu ta lại đột ngột dừng lại. Võ Nghệ Thạch nhìn vẻ mặt của đám người muốn chém mình lại không dám vươn tay, càng cười vui sướng hơn: "Với cái sự hèn nhát này chúng mày, nếu có thể sống sót cho đến cuối phó bản đã là..." "Ào——"