Chương 150: "Thetis" Ra Khơi (32)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:55 - 19/02/2024

Lâm Kỳ Sâm và Thương Mân Nga lên tầng hai để lấy một tấm ga trải giường sạch sẽ, chăm chỉ thu dọn thi thể của Liên Tuệ Tuệ, hai người vốn định đưa thi thể về phòng 071500, nhưng khi kiểm tra thì lại phát hiện tất cả đồ đạc của đối phương đều đã biến mất. Hai người máy sắt lướt đến hành lang bên này, chúng dưỡng như đã phát hiện tình trạng vệ sinh ở đây không mấy lạc quan, liền bắt đầu công việc dọn dẹp của mình một cách hăng say. Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh dừng lại trên đám robot sắt hồi lâu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư: "Mọi người thử nghĩ xem, nếu tôi thông qua phó bản lần này với kết quả xuất sắc mà nói, thì liệu [Boardgame Vui Vẻ] có thể thưởng một con robot làm việc nhà như thế này cho tôi không?" "......" Đồng Vĩnh Phương uyền chuyển trả lời: "Tôi nghĩ về phần thưởng thông quan thì có thể đợi hai ngày nữa rồi xem xét vẫn chưa muộn, thừa dịp vết máu vẫn chưa được lau sạch hoàn toàn, tại sao chúng ta không tập trung vào việc thảo luận vụ án trước nhỉ?” Cố Cảnh Thịnh nhún vai, kéo suy nghĩ trở lại: "Tình huống của Liên Tuệ Tuệ cũng giống với vụ án đầu tiên, hành khách bị giết trước đó của phòng 000000, cũng không để lại đồ đạc gì cả." Thương Mân Nga bắt đầu mở rộng suy nghĩ: "Nói cách khác, hung thủ không chỉ muốn giết người mà còn có ý định trộm tiền?" Đồng Vĩnh Phương tựa như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên: "Đã như vậy, chúng ta có thể cẩn thận tìm kiếm trong phòng của mỗi người, nếu tìm thấy đồ của Liên Tuệ Tuệ, vậy người lấy chúng chính là hung thủ rồi?" Cố Cảnh Thịnh cười nói: “Phương pháp này có lẽ không khả thi, hung thủ có khả năng cướp tài sản nhưng xác suất tìm thấy là không cao. Nếu để tôi đoán, có lẽ đối phương đã trộm đồ đạc của Liên Tuệ Tuệ để xóa bỏ manh mối còn sót lại.” Trương Tinh Vũ cau mày: “Nói cách khác, hung thủ sẽ giấu đồ của Liên Tuệ Tuệ ở một nơi không liên quan gì đến mình?” Cố Cảnh Thịnh đi đến cuối hành lang, dựa người vào cửa sổ: "Sao phải giấu làm gì —— Ở giữa biển cả này, chỉ cần ném ra ngoài, mênh mông bát ngát, sẽ chẳng để lại một chút dấu vết nào.” Hạ Hiểu Vân nhìn xuống, suy nghĩ: "Điều khiến tôi không thể hiểu được, là làm thế nào mà hung thủ có thể đưa Liên Tuệ Tuệ lên tầng ba?" Cố Cảnh Thịnh tiếp lời: " Hơn nữa, tại sao hung thủ lại muốn đưa cô ấy lên tầng ba? —— Đối phương hoàn toàn có thể lặng lẽ giết cô ấy ở ngay trong phòng giặt của tầng hai." Hạ Hiểu Vân: "Mà để xoá dấu vết, thì hung thủ có thể ném thi thể của Liên Tuệ Tuệ xuống biển sau khi thành công. Bằng cách này, chúng ta sẽ chẳng cách nào xác định được Liên Tuệ Tuệ bị giết hay mất tích." Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "“Hung thủ không làm như vậy chắc chắn là do hắn không thể —— Trong trò chơi này, thông tin giữa hai phe người chơi có thể nói là không cân xứng, chắc do hạn chế từ một số quy tắc nên khi người chơi đặc biệt giết chết một người chơi thông thường, họ phải để lại một số manh mối nhất định, chẳng hạn như chữ 'Third' trên thi thể hay bài thơ trên tường." Vệ Gia Thời nhìn Hạ Hiểu Vân rồi lại nhìn sang Cố Cảnh Thịnh, cảm thấy đầu mình không khác gì mối khối hồ nhão. Lý Nhất Dương trầm mặc như nước: “Vậy là cuối cùng là ai đã giết chị ấy?” Đồng Vĩnh Phương ho khan hai tiếng, nói: “Em trai Lý, không phải anh đây nói, chứ hiện tại ba người các cậu chính là nghi can lớn nhất đấy. Lưu Ký ban đầu thuộc nhóm các cậu, hiện tại cậu ta đã chết, còn cả Liên Tuệ Tuệ, cô ấy cũng ở cùng các cậu, giờ cũng chết rồi. Nói thật, anh đây đang tự hỏi liệu ba người có phải đã thông đồng với nhau từ trước không......" Trương Tinh Vũ thỉnh thoảng liếc sang Cố Cảnh Thịnh, do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi: "Ừm, cô Diệp, sáng nay cô có tới tầng ba không?" Lâm Kỳ Sâm cũng cân nhắc về cùng một vấn đề, nhưng anh đang suy nghĩ đến cách diễn đạt và giọng điệu. Cố Cảnh Thịnh không cảm thấy bị mạo phạm, nhanh chóng đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy." Trương Tinh Vũ: "Vậy cô tới đây là để ——" Cố Cảnh Thịnh hỏi gì đáp nấy: “Tôi đến công viên nước để mua kẹo dừa.” Trong khi nói chuyện, cô cũng mở ba lô ra để mọi người có thể thấy rõ những gì bên trong. Trương Tinh Vũ: "......" Kẹo dừa chỉ chiếm một không gian nhỏ trong túi của "Diệp Xán Xán", ngoài ra còn có nhiều túi nhỏ khác bao gồm cơm nắm, bánh mochi, bánh dorayaki, bánh su kem mát lạnh và bánh hoa, toàn bộ đều mang đến không khí ngọt ngào của kỳ nghỉ phép. Cố Cảnh Thịnh ân cần hỏi: “Có ai muốn được chia một chút không?” Những người chơi khác đồng loạt lắc đầu: "Không cần, cảm ơn." Cố Cảnh Thịnh tiếp tục nói: "Cửa công viên nước ở phía nam, muốn ra vào cần phải quẹt thẻ, chắc chắn là tôi đã để lại lịch sử ghi chép." Lúc này, hành lang trước đó bị nhuộm màu đỏ tươi nay đã được người máy không biết mệt mỏi dọn dẹp triệt để, đám người chơi đặt thi thể của Liên Tuệ Tuệ sang một góc, sau đó đi qua hành lang trước cửa phòng Vương Sâm Bồi để đến công viên nước.