Chương 151: "Thetis" Ra Khơi (33)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:55 - 19/02/2024

Khác với sảnh tự phục vụ, ở khu vực công viên nước, những người máy sắt đảm nhận vai trò làm nền, có những con có vòng hoa đeo trên cổ, cũng có những con mắc váy cỏ quanh eo —— Vệ Gia Thời thực sự nghi ngờ chuyện tối Cố Cảnh Thịnh bất ngờ thay đổi phong cách ăn mặc của mình là do bị ảnh hưởng bởi đám người máy này. "Hành khách cô Diệp Xán Xán vào công viên nước 06:59:31" "Hành khách cô Diệp Xán Xán rời công viên nước 07:34:12" Cố Cảnh Thịnh nhàn nhã nói thêm: “Lúc đó trong công viên nước chỉ có mình tôi là người chơi, khoảng mười phút sau, tôi đã quay trở lại sảnh tự phục vụ —— ở đây có rất nhiều hành lang và cầu thang, trên đường trở về tôi cũng không gặp ai khác." Lâm Kỳ Sâm có chút mất tập trung, ánh mắt anh dừng lại ở hai dòng số liệu ở cuối sổ ghi chép—— "Hành khách 072315 tiên sinh vào công viên nước 08:34:01" "Hành khách 072315 tiên sinh rời công viên nước lúc 08:40:33" Lý Nhất Dương vẻ mặt nghiêm túc: “072315 này là ai?” Cố Cảnh Thịnh hồi tưởng một lát, nói: "Ngoài anh ta ra, còn có 072300, hai người này hẳn là trước đây cậu đã từng gặp qua mới đúng.” ——Từ dữ liệu ghi chép ở tầng một có thể thấy, Lý Nhất Dương là người chơi đầu tiên đi đến sảnh tự phục vụ. Suy cho cùng, chỉ có một số ít người có trí nhớ siêu phàm như Cố Cảnh Thịnh, Vệ Gia Thời nhìn sang Lý Nhất Dương đang suy tư lúc này, cơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân đang gãi đầu gãi tai trước cuốn sách từ vựng. Nếu không phải thông tin này quá quan trọng, cậu còn muốn an ủi đối phương vài lời —— Nếu thực sự không nghĩ ra được thì không cần phải tự làm khó bản thân thêm nữa, dù cho có nhớ được mọi từ thì cũng không thể hiểu hết được ý nghĩa của thế giới này. Lý Nhất Dương lắp bắp nói: “Sau khi tôi tới đại sảnh, những người khác cũng tới, à, có vẻ như đều là nam giới......” Cố Cảnh Thịnh nhớ lại chữ "tiên sinh" trong bản ghi chép, xác định Lý Nhất Dương ít nhất không nói dối về giới tính. Lý Nhất Dương vẻ mặt đau khổ nói: “Sau đó hai người này có nói mấy câu, thanh âm không lớn, tôi cũng không định đến gần để nghe —— Quy tắc trò chơi lúc đó còn chưa được cập nhật, tôi không biết gì cả, càng không dám ra ngoài, cứ ngồi ở đó đợi người khác tới.” Cố Cảnh Thịnh: “Vậy sau đó hai người kia đi đâu?” Lý Nhất Dương: “Nếu tôi nhớ không nhầm, bọn họ rất nhanh sau đó đã rời khỏi đại sảnh —— Lúc ấy anh Đỗ cũng tới xem xét, cô có thể hỏi anh ấy.” Đỗ Chí Hiên suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: "Theo tôi nhớ là vậy." Đồng Vĩnh Phương khó hiểu: "072315 này đang ở đâu? Tại sao không có người nào nhìn thấy anh ta nhỉ?" Cố Cảnh Thịnh cười nói: “Diện tích khu vực sinh hoạt diện tích ngay từ đầu đã không hề nhỏ, lại trải rộng khắp các phương hướng, chưa kể phần lớn người chơi lại hành động theo nhóm, chỉ cần đối phương chú ý một chút là có thể tránh được." Trương Tinh Vũ lẩm bẩm: "Tên này giấu đầu cụp đuôi, tôi thấy anh ta chính là người chơi đặc biệt!" Đồng Vĩnh Phương đề nghị: “Hay là chúng ta cùng nghĩ biện pháp bắt hắn?” Lâm Kỳ Sâm suy nghĩ: "Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng nào chứng minh vị tiên sinh kia là hung thủ, nhưng tìm người để hiểu rõ tình hình cũng là một biện pháp khả thi." Tuy rằng người trước thô bạo, người sau tao nhã, nhưng đối với phương hướng tìm kiếm chung, bọn họ vẫn đạt được nhất trí. Những người chơi tuân theo nguyên tắc tự nguyện, trên cơ sở là không rời đi một mình, chia ra thành năm đội —— Hạ Vân Lâm, Lý Nhất Dương và Vương Sâm Bồi một đội; Cố Cảnh Thịnh, Vệ Gia Thời, Hạ Hiểu Vân một đội; Giản Hoàn Gia, Đỗ Chí Hiên và Đồng Vĩnh Phương một đội; Trương Tinh Vũ kiên quyết đi theo Hoàng Hoàn và Cung Vạn Hâm; cuối cùng là Lâm Kỳ Sâm tự nhiên hành động chung với Thi Oánh Oánh và Thương Mân Nga. Lúc trước khi tìm kiếm tung tích về Liên Tuệ Tuệ, bọn có thể tập hợp mạnh mẽ lại thành một nhóm, nhưng với một 072315 tiên sinh có kỹ năng tránh né đám người quá thuần thục khéo léo, thì mọi người phải tản ra để bao phủ mọi khu vực sinh hoạtt của người chơi. Đội của Lâm Kỳ Sâm và Giản Hoàn Gia đều phụ trách tầng một, Cố Cảnh Thịnh và Hạ Vân Lâm đi lên tầng hai, chỉ có đội của Hoàng Hoàn ở lại tầng ba để tìm kiếm. Trước khi chia tay, Cố Cảnh Thịnh đặc biệt gọi riêng Lâm Kỳ Sâm lại. Lâm Kỳ Sâm hơi ngạc nhiên: "Cô Diệp?" Cố Cảnh Thịnh nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ đang tư hỏi, vì sao sau khi rời khỏi đại sảnh, lại không nhìn thấy hai người chơi kia nữa.” ....... Tầng hai là nơi có nhiều khu vực công cộng nhất trên thuyền. Trước khi tách ra, Lâm Kỳ Sâm và Giản Hoàn Gia đã đưa thẻ phòng cho Cố Cảnh Thịnh để tiện cho việc cẩn thận tìm kiếm. Cố Cảnh Thịnh mỉm cười, nói với Hạ Vân Lâm đang theo đuôi mình phía sau: “Cô Hạ không cần phải đặc biệt đi cùng tôi.” Hạ Vân Lâm trầm ngâm một lát, nghẹn hơn nửa ngày, mới tìm được lý do không thể coi là lý do, nói: "Mọi người ở đây đều là con gái với nhau, tôi, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Người không phải là cô gái nhỏ Vệ Gia Thời: "......."