Chương 152: "Thetis" Ra Khơi (34)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:56 - 19/02/2024

——Giữa việc bị coi là ‘cô gái nhỏ’ và cảm giác sự hiện diện bằng 0, Vệ Gia Thời quyết định giúp đối phương học cách sử dụng từ vựng tiếng Trung một cách chính xác. Cố Cảnh Thịnh nhìn cô gái nhỏ không thể che giấu vẻ sợ hãi trước mặt mình, hơi nhướn mày. Lý Nhất Dương dường như hiểu rõ tính cách của đồng đội, chỉ thở dài nói: "Hay là để Lâm Lâm đi theo các cô đi, còn tôi và Vương tiên sinh sẽ đi sang bên kia tìm kiếm, dù sao chúng ta đều ở cùng một tầng, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể nghe thấy." Nói xong, anh ta còn dùng ánh mắt đe doạ nhìn sang Vương Sâm Bồi. Vương Sâm Bồi không quan tâm đến lời cảnh cáo âm thầm của Lý Nhất Dương, ngược lại còn tuỳ tiện nâng ngón tay cái lên, muốn dùng việc lau mũi như một hành động khiêu khích, kết quả vừa giơ tay lên giữa không trung, liền đóng băng tại chỗ. Vào giờ khắc này, Cố Cảnh Thịnh đang nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt cong, nở nụ cười trên môi, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, như thể nếu Vương Sâm Bồi dám mất vệ sinh trước mặt mình, thì cô có thể ngay lập tức rút dao ra và khiến anh ta biết cái gì mang tên ‘Quay đầu là bờ’. Vương Sâm Bồi: "......Tiểu Lý nói đúng, mọi người đều ở cùng một tầng, dù sao cũng không quá xa, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu." Cố Cảnh Thịnh lần đầu tiên ghé qua nhà hàng hải sản —— khác với Buffet tầng một, ở đây sử dụng hệ thống gọi món. Thực đơn theo kiểu điện tử, Cố Cảnh Thịnh ngẫu nhiên gọi một món, chỉ trong vòng năm phút, người máy sắt đã mang đến một bát canh cá bốc khói. Phòng bếp cách nhà hàng hải sản không xa, Cố Cảnh Thịnh đơn giản thử độc rồi giới thiệu: “Súp cá đá có mùi vị khá ngon, không ngờ nó lại có trong phó bản, mọi người cùng thử đi.” Vệ Gia Thời tạm thời không có thời gian đáp lời đội trưởng —— Món canh cá vừa vào miệng, trong nháy mắt, hương vị thơm ngon từ đầu lưỡi liền lên tới đỉnh đầu, ngay cả khi đã nuốt xuống bụng thì mùi vị của nó vẫn còn đọng lại trong miệng. Có rất nhiều món ăn trong thực đơn, ngay cả khi ăn ba bữa một ngày, thì họ vẫn chưa thể nếm thử hết cho tới lúc rời phó bản —— Cho nên nói, việc mang theo một phú tam đại sành sỏi về ẩm thực vẫn rất quan trọng, ít nhất Cố Cảnh Thịnh có thể tránh khỏi những lựa chọn lừa người, đánh thẳng vào món ăn ngon nhất. Vệ Gia Thời giơ tay: "Ừm, em muốn hỏi loại cá này có thể tìm được ở đâu, em muốn mua về để tự nấu." ——Dù sao cậu cũng là một người chơi chính thức, hơn nữa còn rút được phần quà một trăm nghìn đô la Mỹ, phung phí một chút cũng không có gì là quá đáng cả. Cố Cảnh Thịnh nhắc nhở cậu: "Tốt nhất vẫn không nên tự làm đâu." Vệ Gia Thời khó hiểu: "Tại sao chứ?" Cố Cảnh Thịnh: “Tôi nhớ thứ này còn có tên khoa học là Synanceia verrucosa (*)......” (*): Cá mặt quỷ Vệ Gia Thời: "Nó có độc?!" Cậu vội vàng cúi đầu nhìn xuống canh trong bát, tân sinh viên khoa tiếng Anh chưa một lần được trải nghiệm sự hiểm ác của thế gian, bắt đầu suy nghĩ xem liệu mình có nên nôn ngay tại chỗ hay không. Mặc dù cá trong xô vẫn chưa có dấu hiệu trương bụng, nhưng cậu càng tin tưởng vào năng lực phân biệt sinh vật học của đội trưởng hơn... Cố Cảnh Thịnh: "Có độc, nhưng độc tố chỉ tập trung ở phần gai cứng trên lưng, nếu biết chế biến đúng cách, thịt cá vẫn có thể ăn được...... Cậu làm sao vậy?" Vệ Gia Thời ánh mắt ngập nước, lặng lẽ lắc đầu: "Không có gì cả —— Hiếm khi có cơ hội được ăn món cá ngon thế này, em cảm động quá." Trong khi đồng đội đang uống canh, Cố Cảnh Thịnh lật cuốn sổ ghi chép ngoài cửa, ở đây cũng có lịch sử ra vào của 072305, chủ yếu tập trung vào giờ ăn —— Dường như sau khi bọn họ chiếm đóng đại sảnh tầng một, nơi này đã trở thành nguồn cung cấp thực phẩm chính của người chơi bên kia. Phòng của Hạ Hiểu Vân nằm giữa phòng khách và nhà hàng hải sản, phía sau là phòng 182300 của Giản Hoàn Gia —— chỗ ở của cô ta và Lâm Kỳ Sâm nằm ở hai đầu đông — tây của phòng giặt. Lúc Vệ Gia Thời đi ngang qua phòng giặt, cậu cố ý ngó đầu vào xem —— Bộ quần áo ướt mà Liên Tuệ Tuệ để lại đã sớm được người máy sắt giặt và sấy khô từ lâu, tuy nhiên chủ nhân của nó đã bị loại, nên sẽ không có ai đến lấy bộ quần áo này nữa. Ngoài khu vực sinh hoạt chung, phòng của người chơi cũng bị khám xét, Cố Cảnh Thịnh đứng trước cửa phòng của Lâm Kỳ Sâm, quẹt thẻ mất nửa ngày, kết quả đến một chút phản ứng cũng không có, cuối cùng Hạ Hiểu Vân phát hiện đội trưởng nhà mình đã vô tình lấy nhầm thẻ phòng. Vệ Gia Thời an ủi: “180007 và 182300 nhìn rất giống nhau, nhìn nhầm âu cũng là chuyện bình thường.” "......" Cố Cảnh Thịnh im lặng liếc nhìn tiểu đồng bọn của mình. Khi bốn người vào phòng bếp, Vương Sâm Bồi và Lý Nhất Dương đã ở đây khá lâu. Nơi này có diện tích rộng lớn, lại có nhiều tủ đựng thức ăn nên việc tìm kiếm ở đây phải tốn nhiều công sức hơn những khu vực khác. Vệ Gia Thời vừa đi vừa không chú ý, suýt vấp phải con robot đứng ở cửa, may mắn là trước khi mũi cậu chuẩn bị tiếp đất, cậu đã được đội trưởng nắm lấy cổ áo và kéo lại..