Chương 157: "Thetis" Ra Khơi (39)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:58 - 19/02/2024

Nơi Trịnh Vinh Bách bị giết nằm ngay tại cửa nhà bếp, dù trông không có vẻ chướng mắt nhưng vẫn cần phải suy xét đến tác động tiêu cực mà thi thể có thể gây ra cho môi trường xung quanh sau khi bị phân hủy —— Nếu hài cốt của hành khách không được xử lý kịp thời, cho dù người máy trong phó bản có tỉ mỉ đến đâu chăng nữa, thì điểm đánh giá vệ sinh của con tàu chỉ có thể giữ ở mức tạm được. Cố Cảnh Thịnh đưa thẻ phòng có in số "072300" cho Vệ Gia Thời, sau đó dặn dò: "Cậu mang thi thể của Trịnh Vinh Bách tiên sinh về phòng, sau đó nhớ kiểm tra lại xem trong phòng đó còn có manh mối gì không nhé." Vệ Gia Thời nhận lấy thẻ phòng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy đội trưởng chị thì sao?" Cố Cảnh Thịnh: "Tôi và X, khụ, ‘Tạ Quân’ sẽ lên tầng ba để trao đổi với đám người Hoàng Hoàn về những gì đã xảy ra ở đây." ——Sau khi quen với việc sử dụng tên gọi theo bảng chữ cái, Cố Cảnh Thịnh bắt đầu cảm thấy biệt danh mới đặt trong phó bản này thật khó chịu =_=. Theo lý thuyết, sau khi thông báo cho nhóm người Lâm Kỳ Sâm và Giản Hoàn Gia ở tầng một, lẽ ra bọn họ phải nhanh chóng đến chỗ bộ ba Hoàng Hoàn ở tầng trên. Tuy nhiên, việc Cố Cảnh Thịnh đã vạch trần danh tính của Trịnh Vinh Bách và Vệ Gia Thời bắn chết anh ta được diễn ra một cách liền mạch, khiến đám người đứng xem lo sợ sẽ bỏ lỡ manh mối mấu chốt nào đó, nên chẳng có ai tìm được cơ hội để rời đi cả. Lâm Kỳ Sâm gọi Cố Cảnh Thịnh lại, trên khuôn mặt ôn hòa càng mang chút vẻ thăm dò: "Cô Diệp, cô cho rằng vị tiên sinh này thực sự là ở phòng 072300 sao?" Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có bốn khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, anh ta là Trịnh Vinh Bách, phòng 072300; thứ hai, anh ta là Trịnh Vinh Bách, nhưng không phải phòng 072300; thứ ba, anh ta không phải Trịnh Vinh Bách, nhưng ở phòng 072300; thứ tư, anh ta vừa không phải là Trịnh Vinh Bách, vừa không phải phòng 072300. Tất nhiên, bất kể anh ta là ai, thì ít nhất cho đến hiện tại chúng ta đã tìm ra một trong hai người '072300' và '072315'. Xét tới việc hai cái tên 'Trịnh Vinh Bách' và 'Vương Cảnh Phi' chỉ xuất hiện một lần ở phần đầu, trong khi phần sau của sổ ghi chép chỉ hiển thị số phòng, thì việc vị tiên sinh này rốt cuộc tên là gì, tạm thời chưa phải là vấn đề khiến chúng ta cần lo lắng. Giả sử 072300 không phải là số phòng thật của Trịnh Vinh Bách tiên sinh mà nói, vậy sẽ xuất hiện một vấn đề khác —— tại sao thẻ phòng này lại nằm trong tay anh ta đây?" Lâm Kỳ Sâm: “Qua lời kể trực tiếp của Trịnh tiên sinh và bằng chứng gián tiếp của Lý Nhất Dương tiên sinh, có thể đưa ra kết luận rằng anh ta và Vương Cảnh Phi tiên sinh là đồng đội cùng một phòng chơi. Trong trường hợp này, tôi nghĩ anh ta không cần thiết phải nói dối." Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Có hai khả năng, một là Vương Cảnh Phi tiên sinh và Trịnh Vinh Bách tiên sinh tự nguyện đổi thẻ phòng cho nhau, hai là Vương Cảnh Phi tiên sinh đã chết và thẻ phòng của anh ta bị Trịnh Vinh Bách tiên sinh lấy đi.” Lâm Kỳ Sâm suy nghĩ một chút: "Khả năng xảy ra của cả hai tình huống này——" Trong giọng của Cố Cảnh Thịnh lộ rõ vẻ bình tĩnh kiên quyết: “Cả hai khả năng đều có chỗ chưa thể giải thích được. Sảnh tự phục vụ tầng 1, nhà hàng hải sản tầng 2 và lối ra vào công viên nước tầng 3 đều có ghi chép về 072315, dưới tình huống như vậy thì chỉ có một trong hai người là được lợi. Trong trường hợp thứ hai, nếu Vương Cảnh Phi tiên sinh là một hành khách thông thường bị giết —— Xét đến quy tắc sau khi một hành khách thông thường bị giết, cơ thể người đó phải được trưng bày tại khu vực công cộng và để lại manh mối, thì giả thuyết này có thể bị loại bỏ —— Hoặc nếu Vương Cảnh Phi tiên sinh là một hành khách đặc biệt, thì không có lý do gì để một người chơi cấp thấp như Trịnh Vinh Bách tiên sinh lại xung đột với đồng đội của mình ngay trong ngày đầu tiên cả." Lâm Kỳ Sâm: "Cô nói có lý, hơn nữa ngay cả khi Trịnh Vinh Bách tiên sinh giữ thẻ phòng của hành khách khác, thì dữ liệu hiển thị trong sổ ghi chép vẫn thuộc về anh ta." Dừng một chút, anh nói thêm, "Nhưng tôi cảm thấy vẫn có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện này.” Cố Cảnh Thịnh nhìn Lâm Kỳ Sâm, một lát sau khẽ mỉm cười: "Một trong những sai lầm của việc suy luận chính là hợp lý hoá tất cả hành vi của nhân vật mục tiêu. Tuy nhiên, đời thực khác với tiểu thuyết. Trịnh tiên sinh này hoàn toàn có thể là một tên ngốc, chuyện không thể lý giải đối với Lâm tiên sinh lại là một điểm mù trong suy nghĩ của anh ta.” Trong khi Lâm Kỳ Sâm và Cố Cảnh Thịnh đang trao đổi ý kiến, những người chơi khác cũng im lặng lắng nghe. Tuy nhiên, tốc độ não của bọn họ không thể theo kịp tốc độ nói chuyện của hai người, khiến đám người không khỏi bối rối trong những suy đoán và phân tích giả định có thể xảy ra. Đồng Vĩnh Phương xoa xoa huyệt thái dương, mày rậm đã nhăn lại thành hai ngọn núi trùng điệp: “Tôi không hiểu lý do, và cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao theo những gì hai người suy đoán, thì phòng của Trịnh Vinh Bạch là 072300 phải không?" Cố Cảnh Thịnh không thể khẳng định: “Tôi chỉ có thể nói, dựa vào những manh mối trước mắt, nhiều khả năng số phòng của anh ta là 072300.” Lâm Kỳ Sâm bổ sung: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng còn tồn tại những thiết lập trong phó bản mà chúng ta chưa biết, hoặc chúng ta đã bỏ sót một số manh mối quan trọng trong quá trình suy luận." Đồng Vĩnh Phương: "............" Anh ta phát hiện ra những người kém thông minh không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn vì bọn họ không đủ thông minh, còn những người thông minh không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn chỉ vì bọn họ quá thông minh. T_T