Chương 158: "Thetis" Ra Khơi (40)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:58 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh vẫy tay chào những người khác, sau đó cùng Hạ Hiểu Vân đi về phía cầu thang, nhưng chưa đi được hai bước, cô lại bị Lâm Kỳ Sâm gọi lại. Lâm Kỳ Sâm: "Xin lỗi, tôi sẽ phải làm phiền cô Diệp thêm một lúc nữa —— Trong [Boardgame Vui Vẻ], không phải tất cả tác dụng phụ của vật phẩm đều được miêu tả rõ ràng, không biết sau khi cô Diệp sử dụng đạo cụ, cô có chút cảm giác không thoải mái nào không?" Cố Cảnh Thịnh chớp chớp mắt, khóe môi lễ phép cong lên: "Không sao, ít nhất với tôi mà nói thì không có ảnh hưởng gì lớn cả." Lâm Kỳ Sâm quan sát cô một lúc rồi gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Lần này Cố Cảnh Thịnh đứng đợi thêm hai giây, xác nhận Lâm Kỳ Sâm không còn việc gì muốn hỏi thêm, rồi cô mới nhún vai xoay người đi lên lầu. Thi Oánh Oánh thấp giọng hỏi: “Anh Lâm, anh có biết cô Diệp dùng loại đạo cụ gì không?” Lý lịch của Lâm Kỳ Sâm trong trò chơi dài hơn so với Thương Mân Nga, nên tất nhiên, những việc anh biết cũng nhiều hơn: "Tôi đã từng nhìn thấy nó hai lần trong Rút Thăm Trúng Thưởng. Nếu nhìn không nhầm thì đó hẳn là [Hồ sơ bệnh án đẫm máu] —— cho dù loại đạo cụ này không được miêu tả rõ ràng, nhưng nó ít nhiều vẫn sẽ tác động tiêu cực đến trạng thái tinh thần của người sử dụng. May mắn thay, loại tác động này thường có thể đảo ngược và hồi phục sau một thời gian nghỉ ngơi.” Thương Mân Nga nhìn đồng đội của mình, đột nhiên nhớ lại vấn đề đã từng được mang ra thảo luận trước kia —— Trong trò chơi, tác dụng phụ của đạo cụ ảnh hưởng đến mỗi người là khác nhau. Họ từng gặp phải một đạo cụ thấp sao có tác dụng phụ khiến mọi người “Trong một khoảng thời gian nhất định, bạn sẽ thích màu đỏ”. Đối với những người chơi không thích màu đỏ, sự thay đổi là rất rõ ràng, nhưng với những người chơi có ý chí mạnh mẽ, thì bọn họ vẫn có thể dựa vào khả năng của mình để chống lại sự bào mòn đến từ tác dụng phụ của đạo cụ. Tuy nhiên, đối với những người chơi rất thích màu đỏ, họ vừa không cần lo lắng về việc chống lại tác dụng phụ của đạo cụ, vừa không cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào, cái gọi là ảnh hưởng, có hay không cũng như nhau mà thôi. Vậy "Diệp Xán Xán" thuộc thể loại nào đây? Số phòng của con tàu này tuy không quá phức tạp nhưng lại rất khó nhớ, Lâm Kỳ Sâm, người có thể nhớ rõ sự phân bổ của các phòng trong khu vực sinh hoạt, tự nhiên dẫn đầu, theo sát phía sau, ngoại trừ Thi Oánh Oánh còn có Vệ Gia Thời, người cầm thẻ phòng trên tay, Thương Mân Nga cách phía sau khoảng hai bước, cùng với người trông khá khoẻ mạnh là Đồng Vĩnh Phương, hai người cuộn Trịnh Vinh Bách vào tấm ga trải giường rồi vác anh ta xuống tầng 1. Hạ Vân Lâm do dự một lát, vì sự an toàn của mình nên quyết định đi sau Lâm Kỳ Sâm. Vốn Lý Nhất Dương và Vương Sâm Bồi không ưa gì nhau nhưng trước mắt hai người vẫn có thể duy trì vẻ hòa bình bên ngoài. Giản Hoàn Gia từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng lần nào, cũng xoay người đi xuống cầu thang —— Trước khi bị gọi lên đây, bọn họ mới chỉ kiểm tra được hai phần ba khu vực tầng 1. Vệ Gia Thời quẹt thẻ mở cửa, bọn họ nhanh chóng tìm thấy một chiếc ba lô trong phòng 072300. Trong ba lô không có quá nhiều đồ đạc, chủ yếu là một số vật dụng thiết yếu hàng ngày. Thương Mân Nga thở dài, lấy một đôi găng tay da, đeo vào rồi bắt đầu kiểm tra cẩn thận. Mặc dù không có quá nhiều tác dụng trong phó bản, nhưng tìm đồ vật thì vẫn có thể, Thi Oánh Oánh đi tới rồi chủ động nói: “Tôi cũng tới giúp đỡ.” Thương Mân Nga từ chối: "Tạm thời không cần đâu, ở đây có thể ẩn chứa một số cạm bẫy, cô đừng chạm tay vào thì hơn." Thi Oánh Oánh mỉm cười đáp ứng, kinh nghiệm của cô trong [Boardgame Vui Vẻ] quá ít, về cơ bản thì cô sẽ chỉ làm theo những gì mà người chơi có kinh nghiệm chỉ đạo. Thương Mân Nga vừa tìm kiếm, vừa lẩm bẩm: "Hai chiếc áo sơ mi, một chiếc quần dài, trong túi nhựa bên dưới là............ À, một túi đồ lót sạch, hừm, hình như bên dưới vẫn còn thứ gì đấy?" Thương Mân Nga đổ đồ đạc dưới đáy ba lô ra, chẳng bao lâu sau, những người chơi đứng gần anh đã ngửi thấy một mùi gì đó thoang thoảng, khiến họ ngay lập tức liên tưởng tới mùi thối của cá muối, vị trứng bắc thảo quá hạn hay cá trích đóng hộp chấm mứt sầu riêng… Là một sinh viên đại học đã và đang sống trong ký túc xá nam sinh, hơn nữa còn dự kiến tiếp tục sống ở đó trong một thời gian ngắn, Vệ Gia Thời không khỏi khiếp sợ nói: "......Nếu tôi nhớ không lầm thì đây mới chỉ là ngày thứ hai của phó bản thôi mà, phải không?" Rốt cuộc đã bao lâu rồi tên Trịnh Vinh Bách kia chưa giặt tất?! Thương Mân Nga im lặng ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn lên trần nhà: "Luôn tồn tại những người có thiên phú dị bẩm như vậy đấy." Thi thể được đặt trên tấm thảm, Thương Mân Nga miễn cưỡng tới gần, cẩn thận vạch áo của Trịnh Vinh Bách ra, xem xét rồi xác nhận: "Bộ quần áo được tìm thấy trong ba lô, cả về màu sắc lẫn kiểu dáng đều giống với bộ quần áo trên xác chết, nên đây hẳn là đồ đạc tuỳ thân của người anh em này.”