Chương 161: "Thetis" Ra Khơi (43)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:00 - 19/02/2024

Nhìn đối phương, Thi Oánh Oánh cảm thấy thoải mái một cách lạ thường: "Cậu bình tĩnh như vậy sao?" Vệ Gia Thường thẳng thắn nói: "Đội trưởng nói rồi, ở trong phó bản này, tôi không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần thả lỏng đầu óc là được." Thi Oánh Oánh tò mò: “Cậu là người mới à?” Vệ Gia Thời: "Xem như vậy đi." Thi Oánh Oánh nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng là người mới, tính cả lần này, tôi chỉ từng trải qua sáu phó bản, chúng ta hẳn là những người chơi có ít kinh nghiệm nhất trên con tàu này." Vệ Gia Thời cười khan —— Tư lịch của Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân đều sâu hơn cậu, nhưng cùng lắm cũng chỉ hơn một cái phó bản, nếu trong trò chơi cũng xếp hạng theo thâm niên thì ba người chơi cùng phòng bọn họ nhất định có thể tranh tài ở vị trí cuối cùng, thành công họp mặt. Khi hai người đang trò chuyện, Hoàng Hoàn phát ra một tiếng rên yếu ớt và đau đớn, Thi Oánh Oánh nhanh chóng nhận thấy người bị hại đang có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng gọi lớn Lâm Kỳ Sâm và Thương Mân Nga để họ không bỏ lỡ bất cứ thông tin trực tiếp nào. Hoàng Hoàn cũng là một người chơi giàu kinh nghiệm, đã trải qua nhiều phó bản, cô ta chỉ mất chưa đầy năm phút để hồi phục và xác nhận tình trạng hiện tại của mình. Cố Cảnh Thịnh hỏi: "Hiện tại có thể nói chuyện không?" Hoàng Hoàn cố gắng nói, nhưng cuối cùng lại lắc đầu đau đớn —— Với tình trạng hiện tại của cô, nếu định mở miệng nói chuyện, thì thứ bị đốt cháy không phải là nhiệt huyết, mà là độ bền của phần cứng trong cơ thể đã nát vụn của mình. Việc phổ cập giáo dục bắt buộc đã giải quyết được khó khăn trong việc diễn đạt của người sống sót, Hoàng Hoàn nhận lấy giấy bút do Cố Cảnh Thịnh hảo tâm cung cấp, bằng phương pháp viết văn, cô đơn giản tóm tắt lại những chuyện xảy ra trước đó. "Khi chúng tôi đang tìm 072315 trên tầng 3 thì họ cứ cãi nhau mãi." Hoàng Hoàn viết không quá rõ ràng, nhưng những người khác đều có thể hiểu ý cô ấy —— Mọi người đều yêu hoa, nhưng mối quan hệ giữa những người bảo vệ hoa thường là kiên quyết bài xích lẫn nhau. “Cuối cùng, họ đề nghị tôi nên ở gần cầu thang để nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể dễ dàng chạy xuống dưới và gọi người.” Sắp xếp này cũng không thể coi là sai lầm, dù sao tầm nhìn vẫn có thể bị che khuất, nhưng âm thanh thì lại hoàn toàn có thể truyền qua chất rắn. Nếu xảy ra tình huống bất ngờ, Trương Tinh Vũ và Cung Vạn Hâm chỉ cần hét lớn một tiếng, Hoàng Hoàn sẽ nhanh chóng chạy xuống tầng một và tầng hai tìm những người chơi khác tới ứng phó. "Lúc đó tôi đang canh giữ ở cầu thang, không nhận thấy có điều gì bất thường cả. Khoảng mười lăm phút sau, Trương Tinh Vũ tấn công tôi từ phía sau, anh ta dùng một vật nặng đập vào đầu tôi." Cố Cảnh Thịnh cẩn thận vén tóc của Hoàng Hoàn sang một bên —— Phía sau đỉnh đầu có một vết sưng lớn, phần da đầu rõ ràng đã bị rách, may mắn thay, nhờ vào khả năng tự phục hồi không ngừng nỗ lực của cơ thể, máu đã tự nhiên ngưng chảy. Hai món đạo cụ được đưa tới trước mặt Hoàng Hoàn cùng một lúc, người cầm [Bình máu đặc biệt của phòng khám Rừng Rậm] là Cố Cảnh Thịnh, và người cầm [Băng gạc nối xương thảo mộc] là Lâm Kỳ Sâm. Những người đứng xem không khỏi ngạc nhiên —— Mặc dù đạo cụ một sao không có giá trị, nhưng nó vẫn chiếm số lượng ngăn trống trong túi đựng thẻ, trong phòng trò chơi thì đống đạo cụ này chẳng là gì cả, nhưng nó vẫn khá quý giá đối với người chơi trong phó bản. [Băng gạc nối xương thảo mộc] không cần đến thao tác thủ công, chỉ cần chạm vào nơi cần quấn nó. Trong khi đầu Hoàng Hoàn được quấn thành quả bóng trắng, Cố Cảnh Thịnh cũng đưa bình máu cho cô ta —— đạo cụ chữa bệnh của [Boardgame Vui Vẻ] có hiệu quả rất nhanh, khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Hoàn chuyển sang màu đỏ hồng với tốc độ mà mắt thường có thể nhận thấy, sau đó cô ta bắt đầu che miệng lại và nôn mửa. Cố Cảnh Thịnh nghiêm túc nói: "Chấn động não thường đi kèm với các triệu chứng lâm sàng như buồn nôn và nôn mửa. Sau khi ra ngoài, cô Hoàng có thể cân nhắc đến việc đi điều trị sớm." Những người chơi khác: “............” Chưa nói đến việc chấn động não sẽ như thế nào, nhưng bọn họ vẫn biết thứ này có thể khiến con người ta chán ăn đấy. Sau khi được điều trị đơn giản, Hoàng Hoàn đã trở nên thông thạo hơn trong cách diễn đạt bằng văn bản. "Sau khi bị đánh vào đầu, tôi đã mất khả năng di chuyển, nhưng vẫn giữ được một chút ý thức." "Trương Tinh Vũ bóp cổ tôi ngày càng chặt, ngay trước khi tôi cảm thấy mình sắp bị ngạt thở, liền nghe thấy tiếng kêu của Cung Vạn Hâm, giọng anh ta rất hoảng sợ." "Khi đó ý thức của tôi đã rất mơ hồ, không nghe rõ thanh âm từ chỗ rẽ truyền đến." "Trương Tinh Vũ bỗng thả cổ tôi ra, ném mạnh tôi xuống sàn, quay người lao về phía Cung Vạn Hâm, bọn họ nhanh chóng đánh nhau." "Sau đó, tôi không biết gì nữa." Mặc dù xuất phát từ các góc độ khác nhau, nhưng khi kết hợp lời giải thích của Hoàng Hoàn và di ngôn của Cung Vạn Hâm đã có thể tạo thành một bức tranh tổng quát về sự kiện xảy ra, còn chuyện Cung Vạn Hâm là chủ động ngăn chặn thảm kịch hay bị động tham gia vào trận chiến, có lẽ sẽ rất khó để kết luận trong một khoảng thời gian ngắn.