Chương 168: "Thetis" Ra Khơi (50)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:03 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh hỏi: "Cô Hoàng tìm tôi có việc gì à?" Hoàng Hoàn gật đầu: "Vương Sâm Bồi kêu đói bụng, tôi phải đi lấy đồ ăn cho anh ta." Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh không khỏi chuyển động, cười nói: "Một mình đi không an toàn, để tôi đi cùng cô Hoàng." Hoàng Hoàn thở phào nhẹ nhõm —— Có vẻ như cô ta đã đoán đúng, mặc dù hành động của "Diệp Xán Xán" khó đoán, nhưng trong phần lớn thời gian, cô vẫn là một người chơi bình thường, hiền lành và vô hại. "Tại sao cô Diệp lại ở một mình? Đồng đội của cô đâu hết rồi?" Cố Cảnh Thịnh thản nhiên nói: "Bọn họ đang ở trong công viên nước, có 'Tạ Quân' đi cùng, Will tiên sinh sẽ không gặp phải chuyện gì đâu." Hoàng Hoàn: "......" Trên thực tế, so với hai người đồng đội không ở bên cạnh, cô ta cảm thấy khả năng rơi vào nguy hiểm của "Diệp Xán Xán" còn cao hơn. Chỉ có một số loại đồ ăn vặt không dễ mang theo trong công viên nước —— Thật ra trong ba lô của Cố Cảnh Thịnh có rất nhiều loại đồ ăn vặt dễ mang theo, nhưng ngoại trừ cô ra, chẳng ai tỏ vẻ hào hứng khi ăn chúng cả —— Hai cô gái dứt khoát đi xuống khu vực sinh hoạt ở tầng trệt, đến sảnh tự phục vụ để đóng gói đĩa và dụng cụ ăn uống sạch sẽ, vài loại đồ ăn nhanh dễ mang đi như hamburger và sandwich, thêm cả một con gà quay. Khi đi ngang qua tầng hai, Cố Cảnh Thịnh bảo Hoàng Hoàn đợi một lát, sau đó đi vào phòng bếp xách ra hai thùng cá biển, mang về thử độc. Trong suốt cả dọc đường đi, Hoàng Hoàn luôn có chút khẩn trương, may mắn là khi trở lại tầng ba, bọn họ không gặp phải người chơi đặc biệt nào, Cố Cảnh Thịnh vẫn luôn duy trì hình ảnh thân thiện, cũng không lợi dụng cơ hội khi người khác ở một mình, mà mọc ra hai cái sừng nhọn ác ma trên đầu. Trên đường trở về, Cố Cảnh Thịnh lại nhiều lần nhìn ra bên ngoài cửa sổ —— Lần này, Hoàng Hoàn đã chắc chắn thứ đối phương đang nhìn quả thực là hình ảnh phản chiếu của mặt trời trên biển. Hoàng Hoàn không kiềm chế được mà phát ra những lời an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ thông qua phó bản, chờ sau khi ra ngoài, nhất định có thể nhìn thấy mặt trời thật." Cố Cảnh Thịnh dường như có chút ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được Hoàng Hoàn muốn nói gì, cười nói: "Vừa rồi tôi đang nghĩ tới thuyết nhật tâm." Hoàng Hoàn: "......" Cô ta đã từng nghe qua "Diệp Xán Xán" và Lâm Kỳ Sâm nói chuyện về vật lý, nhưng lại không ngờ tới bây giờ bọn họ đã chuyển sang ngắm mặt trời và nghĩ đến thiên văn học? Cố Cảnh Thịnh: "Mặt trời mọc ở hướng Đông, lặn ở hướng Tây, đối với vòng đời vốn chỉ giới hạn trên mặt đất của người xưa mà nói, việc coi trái đất là trung tâm, có thể lý giải được." Hoàng Hoàn thận trọng đồng ý một tiếng —— Thuyết nhật tâm thì cô ta vẫn còn có thể hiểu được, nhưng nếu vượt ra ngoài phạm vi của hệ mặt trời, có lẽ cô ta sẽ không thể theo kịp. Cố Cảnh Thịnh dường như không để ý tới suy nghĩ của Hoàng Hoàn, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy, con người có thể thấy mặt trời mọc và lặn là do trái đất xoay quanh chính nó theo chu kỳ 23 giờ 56 phút 4 giây, cho nên nói, kết luận tưởng chừng như rõ ràng ngay trước mắt cũng chưa chắc đã đúng...... Cô Hoàng, chúng ta đến rồi." Số phòng của Vương Sâm Bồi là 150200, hai cô gái cầm theo thức ăn nước uống cùng xô cá bước vào, Đồng Vĩnh Phương và Đỗ Chí Hiên thấy Cố Cảnh Thịnh đến, nhanh chóng đứng nghiêm rồi chạy đến, nhận lấy tất cả đồ vật trong tay để giúp đỡ. Cố Cảnh Thịnh nhắc nhở: "Trước khi cho anh ta ăn, nhớ kiểm tra xem thức ăn có vấn đề gì hay không nhé." Đồng Vĩnh Phương đang định đưa gà quay cho Vương Sâm Bồi, sau khi nghe vậy, vội vàng dừng lại, bắt đầu bẻ cánh gà. Cố Cảnh Thịnh ôm trán, lấy ra một con dao từ trong bộ dụng cụ ăn uống rồi đưa tới: "Đừng có lãng phí như vậy chứ, chỉ cần cắt một miếng nhỏ rồi ném vào xô cá là được." Đồng Vĩnh Phương làm theo hướng dẫn, trong khi anh ta đang quan sát sự sống của con cá, để tiết kiệm thời gian, Cố Cảnh Thịnh nhờ Hoàng Hoàn kiểm tra độ an toàn của sandwich trong một cái xô khác. Năm phút đã trôi qua, ngay cả lớp dầu trên bề mặt gà nướng cũng bắt đầu đông lại, cá sống trong xô vẫn đang lắc lư tự do. Vương Sâm Bồi cầm lấy cánh gà và bánh mì sandwich, khó có khi phù hợp với lễ nghi xã hội mà lịch sự nói: "Kẻ hèn này cũng không ăn nhiều, cô có muốn ăn một chút không?" Cố Cảnh Thịnh mặt không biểu cảm từ chối: “Trong phòng này, tôi ăn không được ngon miệng cho lắm.” Đồng Vĩnh Phương im lặng gật đầu —— Sức ăn của thanh niên bình thường không nhỏ, mặc dù anh ta cũng đang rất đói, nhưng chỉ cần liếc nhìn Vương Sâm Bồi một cái, liền cảm thấy cặn đồ ăn trong dạ dày bắt đầu cuộn lên. Vương Sâm Bồi, người dựa vào thực lực của bản thân để giúp đẩy nhanh quá trình chuyển hoá đồ ăn của tất cả người chơi, không khỏi nhún vai, bắt đầu ăn cánh gà và sandwich trong tay. Anh ta không rời khỏi giường khi ăn, khiến những mảnh vụn thịt và vụn bánh mì nhanh chóng tích tụ trên lớp chăn. Âm thanh của Vương Sâm Bồi bị nghẹn lại bởi đồ ăn trong miệng: “Vị khá ngon đấy, mọi người thật sự không muốn...... ừm......”