Chương 169: "Thetis" Ra Khơi (51)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:03 - 19/02/2024

Khách khí nói được nửa chừng, cơ thể của Vương Sâm Bồi đột nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt nhanh chóng tím tái, màu môi trở nên sẫm lại, hai tay không ngừng nắm chặt lấy cổ họng, như có ai quấn một sợi dây vô hình quanh cổ Vương Sâm Bồi, khiến anh ta không thể thở được. Co giật, run rẩy, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, trước khi người chơi kịp phản ứng, động tác của Vương Sâm Bồi đã đột ngột dừng lại. Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh bước tới, dùng găng tay nhựa chạm vào động mạch trên cổ Vương Sâm Bồi, một lúc sau mới tuyên bố: “Anh ta đã chết.” Dừng một chút, cô nói thêm, “Nguyên nhân tử vong hình như là do bị trúng độc.” Giản Hoàn Gia nhàn nhạt nói: “Thức ăn của người chết là do các cô mang tới.” Giọng điệu của cô ta không vui không giận, dường như chỉ đang tường thuật lại một sự thật đơn giản. ——Vương Sâm Bồi trước khi ăn thì không sao, nhưng vừa bắt đầu ăn đã ngay lập tức bị trúng độc và chết. Mối quan hệ logic bên trong rất đơn giản và rõ ràng, ngay cả đối với những người không đi theo con đường trí lực thì cũng có thể dễ dàng nhìn ra “một, hai và ba”. Hoàng Hoàn không muốn dẫn lửa thiêu thân, nhưng cũng chẳng dám để đại lão cõng nồi, nói: “Giải thích một chút, đầu tiên, Vương Sâm Bồi kêu đói nên tôi mới đi lấy đồ ăn, hơn nữa sau khi ra ngoài, tôi mới tình cờ gặp cô Diệp.” Giản Hoàn Gia gật đầu, ám chỉ nói: "Xem ra, cô Hoàng và cô Diệp thật sự có duyên đấy, trước đó cô còn được cô Diệp cứu một lần, bây giờ lại......" Âm thanh đột nhiên biến mất, Giản Hoàn Gia chợt nhận ra Cố Cảnh Thịnh đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng đặc biệt. Đồng tử của đối phương cực kỳ đậm, giống như một vùng biển sâu, nơi ánh sáng của mặt trời không thể xuyên qua, ánh nhìn đó không có sự thiếu kiên nhẫn hay tức giận, nhưng lại toát ra vẻ tò mò cùng đánh giá —— Cố Cảnh Thịnh tựa hồ rất có hứng thú với Giản Hoàn Gia. Cố Cảnh Thịnh cười: "Cô Giản có trí nhớ rất tốt." Rồi hướng về phía Đồng Vĩnh Phương nói thêm: "Anh cùng cô Hoàng đi công viên nước để gọi những người chơi khác tới đây nhé." Trong một viễn cảnh khác, Đồng Vĩnh Phương có thể sẽ phải vặn lại vài câu, vì sao bây giờ anh ta phải nghe theo một kẻ tình nghi cơ chứ, nhưng...... Đồng Vĩnh Phương khép hai chân lại, đứng thẳng, cao giọng nói: "Rõ, chúng tôi sẽ lập tức xuất phát!" Cố Cảnh Thịnh đeo găng tay nhựa dùng một lần cho mình —— cô cảm thấy sau khi vượt qua phó bản và quay lại phòng trò chơi, bản thân cần phải mua thêm một số găng tay y tế, chứ không thể lúc nào cũng dùng găng tay ăn uống để chạm vào những đồ vật không phải đồ ăn thế này được —— sau đó rút một tờ giấy ăn ra, cầm cánh tay của thi thể lên, cẩn thận lau vết dầu mỡ trên ngón tay của Vương Sâm Bồi, rồi ném tờ giấy ăn vào xô cá. "Ngoài cặn thức ăn còn sót lại ra thì lòng bàn tay anh ta khá sạch sẽ." Đồng Vĩnh Phương, người thích nói chuyện đã rời khỏi phòng, Giản Hoàn Gia thì rõ ràng quyết định không nói gì, cho dù cảm giác hiện diện thường ngày của Đỗ Chí Hiên có thấp đến đâu, giờ phút này không thể không đứng ra, hướng Cố Cảnh Thịnh giải thích: “Trên tay Vương tiên sinh trước đó bị dính không ít máu, trước khi ăn đã rửa sạch.” Trong xô lúc này, cá biển đã bắt đầu co giật, sau đó lật ngửa cái bụng trắng lên. Đỗ Chí Hiên rất ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đồ ăn có độc… Việc này không đúng, trước khi Vương Sâm Bồi ăn, cậu em Đồng đã kiểm tra kỹ, thức ăn đó không có vấn đề gì.” Dừng một chút, nói tiếp: “Có thể chỉ một phần bề mặt của bánh sandwich hoặc gà nướng bị bỏ độc, nên khi chúng ta thử nghiệm, đã vô tình bỏ sót?” Cố Cảnh Thịnh uể oải nói: "Điều Đỗ tiên sinh vừa nói cũng có khả năng, nhưng tôi thiên về suy đoán khác hơn —— Bản thân thực phẩm không có vấn đề gì cả, nhưng loại hoá chất chết người đó, đã được bôi lên ngón tay của Vương tiên sinh.” Đỗ Chí Hiên ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Thịnh, không biết có nên nhắc nhở cô lần nữa hay không —— mặc dù Vương Sâm Bồi không phải loại người sạch sẽ gì cho cam, nhưng sau khi trở về phòng, anh ta đã rửa tay vì vết máu quá dính. Cố Cảnh Thịnh: “Vương tiên sinh đã rửa tay rồi......” Nghe vậy, Đỗ Chí Hiên lập tức yên tâm —— Được rồi, không cần nói thêm nữa, đại lão vẫn còn nhớ những điểm mấu chốt mà anh ta đã từng nói. Cố Cảnh Thịnh: “Cho nên chúng ta có thể đưa ra giả thuyết, trên tay anh ta ban đầu không có độc, sau khi ở trong phòng một thời gian, mới bị dính phải độc dược.” Thời điểm bọn họ đang nói chuyện, những người chơi khác đã từ công viên nước lao tới —— xét đến thời gian vừa chạy đi rồi lại chạy về, Đồng Vĩnh Phương và Hoàng Hoàn rất có thể đã chạy nước rút 100 mét để gọi người. Thời điểm bọn họ đang nói chuyện, những người chơi khác đã từ công viên nước lao tới —— xét đến thời gian vừa chạy đi rồi lại chạy về, Đồng Vĩnh Phương và Hoàng Hoàn hẳn đã chạy nước rút 100 mét để gọi người. Không gian trong phòng có hạn, hơn nữa cũng cần bảo vệ hiện trường vụ án, nên hầu hết mọi người đều dừng lại ở cửa, giúp một số người có cơ hội thoát khỏi đám đông. Vệ Gia Thời một chân lao thẳng từ hành lang vào phòng ngủ, khoé mắt thiếu chút nữa đã bật khóc như mưa: "Đội trưởng, chị không xảy ra việc gì chứ?!" "......" Hoàng Hoàn cảm thấy nếu Vương Sâm Bồi có linh thiêng, thì anh ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt sau khi nghe những lời này.