Chương 174: "Thetis" Ra Khơi (56)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:06 - 19/02/2024

Vệ Gia Thời thở dài, đưa tờ giấy trắng trong tay qua, nghiêm túc nói: "Đội trưởng, nếu như chị cứ ném thẻ lung tung như vậy, vạn nhất thân phận bị bại lộ thì làm thế nào bây giờ?" Cố Cảnh Thịnh lười biếng nhận lấy, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, cúi đầu thưởng thức nét chữ: “Đã là ngày thứ tư rồi, ngay cả Võ Nghệ Thạch cũng bị tôi dùng Giản Hoàn Gia gank dụ ra ngoài, người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ thôi." Vệ Gia Thời ngạc nhiên hỏi: "Nhưng chị không phải muốn cùng Lâm Kỳ Sâm tiên sinh chơi trò giải đố gì đó sao?" Cố Cảnh Thịnh: "Nếu anh ta không vứt chiếc mũ rơm đi thì trò chơi kết thúc, còn nếu làm mất chiếc mũ rơm ——" Dừng lại rồi mỉm cười, "Thì trò chơi cũng kết thúc." "......" Vệ Gia Thời, người đang nỗ lực chăm chỉ học ngôn ngữ phương Tây, lại một lần nữa cảm nhận sự sâu sắc trong tiếng mẹ đẻ từ trên người đội trưởng nhà mình. Cố Cảnh Thịnh quan tâm đến tiến độ của đồng bạn: “Hiện tại thì cậu hiểu được bao nhiêu về phó bản này rồi?” Thời điểm đồng đội hành động cũng không cố tình tránh đi Vệ Gia Thời, vậy nên góc độ mờ mịt của cậu khác với Lâm Kỳ Sâm, cậu hoàn toàn dựa vào thực lực của mình để bị chấn động đến tận bây giờ. “Thật ra trong lúc kiểm tra số phòng trên tàu, em đã gục ngã rồi......” Lâm Kỳ Sâm nhìn vào cái xác chỉ còn da bọc xương trong két sắt, rồi quay sang mở cửa sổ để mùi hôi thối trong phòng có thể nhanh chóng tiêu tan. Thương Mân Nga cau mày: "Tại sao trên cơ thể người này lại có nhiều sáp đen như vậy?" Lâm Kỳ Sâm nhớ lại một lúc: "Trong ấn tượng của tôi, hệ thống có một loại đạo cụ có trạng thái sử dụng khá phù hợp với tình huống bên trong két sắt —— [Ngọn nến đen được ban phước]." Ánh nến của [Ngọn nến đen được ban phước] có tác dụng kích thích ma thuật, nếu bề mặt cơ thể tiếp xúc trực tiếp với dầu sáp nóng chảy, mỗi giọt tiếp xúc sẽ làm mất 333 ml máu. Sau khi hút cạn máu, lượng nước cần thiết có thể được bổ sung bởi các bộ phận khác trên cơ thể con người. Lâm Kỳ Sâm tỉnh lại: "Đây là sơ suất của tôi, khi di chuyển chiếc két này trước đó, vì nó nặng khoảng 50 kg, mà sau khi trừ đi khối lượng riêng của nó, thì tổng trọng lượng vẫn cách quá xa so với sức nặng của một người trưởng thành, nên tôi đã quyết định tạm thời không mở nó." "......" Thấy đồng đội đang tự kiểm điểm thập phần chân thành, vậy mà Thương Mân Nga và Thi Oánh Oánh chỉ có thể cảm nhận nỗi cay đắng sâu sắc —— Nếu có mỗi hai người họ trong phó bản, chưa kể đến việc tìm ra bí mật của chiếc mũ rơm, mà thậm chí nếu thực sự tìm thấy tờ giấy, thì cả hai cũng không đủ tự tin sẽ hiểu được ý nghĩa của dãy số đó. Lâm Kỳ Sâm hơi nhắm mắt lại, trải qua thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, anh bắt đầu sắp xếp các sự kiện trong phó bản từ đầu cho đồng đội: “Ngày đầu tiên tiến vào phó bản, trong phòng của nạn nhân cũng có một chiếc két sắt, góc bên trái phía trên của két sắt có một lỗ tròn nhỏ, sau khi kiểm tra thì phát hiện két sắt trong phòng 000000 đã bị di chuyển, vốn dĩ nó được đặt đối diện với giường ngủ.” Thương Mân Nga suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mơ hồ nhớ ra điều gì. Khi đó, Lâm Kỳ Sâm đã nói hiện trường vụ án ở bên trong phòng ngủ, hành lang chỉ là hiện trường giả thứ hai. Lâm Kỳ Sâm: "Nếu tôi đoán không lầm, vì nạn nhân 000000 một mình tiến vào phó bản nên không vội rời khỏi phòng. Hung thủ đã trốn trong két sắt và tấn công nạn nhân thông qua cái lỗ ở góc trên bên trái —— Về phương pháp cụ thể, cá nhân tôi nghiêng về việc dùng kim độc —— Kim độc đâm vào cổ nạn nhân, truyền từ máu rồi lan ra khắp cơ thể, sau đó để che đậy nguyên nhân cái chết, sau khi nạn nhân tử vong, hung thủ đã đặc biệt tấn công phần cổ của anh ta." Thương Mân Nga suy nghĩ một chút: "Nói cách khác, chỉ có hung thủ mới có thể mở két sắt trong phòng?" Lâm Kỳ Sâm lắc đầu: “Vì người chơi đều là 'hành khách' trên tàu khách nên hệ thống không có lý do gì không cho phép cư dân hợp pháp sử dụng cơ sở vật chất trong phòng cả. Ngoài ra, trên mặt bên thành két có dấu vết kéo dính rõ ràng, chúng ta có thể tạm thời đưa ra một giả thuyết lớn mật." Thương Mân Nga im lặng nhìn bạn đồng hành của mình, trong ấn tượng của anh, Lâm Kỳ Sâm luôn là một người thận trọng hơn là một người thông minh, để có thể thay đổi như hiện tại, hẳn là anh đã bị "Diệp Xán Xán" hành hạ không nhẹ. Lâm Kỳ Sâm: "Hướng dẫn sử dụng két sắt ban đầu được dán ở thành bên, nhưng đã bị hành khách đặc biệt xé nát, nên thứ cuối cùng chúng ta nhìn thấy, chính là một chiếc két không thể mở được." Thương Mân Nga không hề có chướng ngại mà tiếp nhận kết luận của đồng đội, dựa trên cơ sở đó, anh đưa ra một vấn đề mới: "Vậy làm thế nào Diệp Xán Xán biết được mật khẩu của két sắt?" Lâm Kỳ Sâm thở dài: “Két sắt không thể mở ra từ bên trong, nên khi có ai đó trốn trong két, cửa sẽ không thật sự khoá lại. Chỉ cần cô ấy biết hung thủ hiện đang ở trong két sắt nào, là có thể dễ dàng mở được.” Thương Mân Nga bắt đầu hiểu rõ suy nghĩ của đồng đội. Lâm Kỳ Sâm: "Trong quần áo của 000000 tiên sinh, chúng ta tìm thấy một tấm thẻ có ghi manh mối trên đó, rõ ràng là cô Diệp đã hiểu được lời nhắn trên tấm thẻ, hơn nữa còn kịp thời ứng đối." Thương Mân Nga vẫn nhớ, nội dung trong lời nhắn hình như có liên quan đến trứng xào cà chua.