Chương 178: "Thetis" Ra Khơi (60)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:07 - 19/02/2024

Mặc dù xuất phát chậm hơn so với những đối thủ khác, Cố Cảnh Thịnh vẫn có thể dựa vào thực lực của mình để giành được thi thể trên ghế. Cố Cảnh Thịnh bổ sung thêm: "Và tất nhiên, tôi đã thực sự thi đậu kỳ thi cấp cứu viên đấy nhé." Hạ Hiểu Vân cũng gật đầu, lời ít ý nhiều bày tỏ tư tưởng giống nhau của mình: "Cũng đã thi đậu." "..........." Vệ Gia Thời cảm thấy sau khi thông quan, bản thân mình cũng cần phải nhanh chóng ghi danh ở Trung tâm Cấp cứu. Chẳng sợ thi không đậu, chí ít cũng được xem như từng tham gia, coi là có cố gắng trong việc duy trì sự đồng nhất về trình độ sơ cứu cùng với các thành viên khác của phòng 08321. Cố Cảnh Thịnh tiếp tục: "Nguyên nhân chết của Lưu Ký là do bị đầu độc. Trên cơ thể anh ta không có vết thương rõ ràng, kết hợp với những gì xảy ra trong phòng ‘000000’ trước đó, có thể suy ra người chết đã bị giết bởi một thứ vũ khí như kim độc —— nếu không phải do tôi bố trí ‘thủ thuật che mắt’, thì Lâm Kỳ Sâm đã có thể đưa ra kết luận chính xác rồi." Vệ Gia Thời giơ tay hỏi: "Em muốn biết nội dung cụ thể của thủ thuật che mắt." Cố Cảnh Thịnh: "Đầu tiên, tấm thẻ viết chữ 'second' không phải là một vật phẩm do hệ thống cung cấp, mà là thành quả cho việc mô phỏng bằng tay trái của tôi." Vệ Gia Thời: "........." Chẳng trách nét chữ trên tấm thẻ lại xiêu vẹo đến mức một lời khó nói hết… Cố Cảnh Thịnh: "Bổ sung thêm, nếu chúng ta phân ra thành các giai đoạn thời gian, thì những tấm thẻ có dòng chữ màu đỏ xiêu vẹo đều xuất hiện sau sự kiện ‘000000’ —— Bởi chỉ sau khi nhìn thấy tấm thẻ do hệ thống tạo ra, tôi mới có thể dùng giấy A4 để cắt thành những tấm thẻ có cùng kích thước khác, nhưng chất liệu vẫn không giống nhau.” Thẻ số thứ tự và thẻ lời nhắn, cái đầu tiên là vật chứa số thứ tự, còn cái sau thì ám chỉ danh tính của nạn nhân tiếp theo trong trình tự giết. Vệ Gia Thời thắc mắc: “Nhưng hai loại thẻ có chất liệu khác nhau như vậy, chẳng phải sẽ gây ra nghi ngờ sao?” Cố Cảnh Thịnh nhún nhún vai: "Cậu vừa nói đây là hai loại thẻ còn gì, nếu chúng có công dụng khác nhau, thì người chơi sẽ tự động hợp lý hoá sự khác biệt giữa hai loại thẻ trong đầu thôi." Vệ Gia Thời: "Nhưng đội trưởng, tại sao chị lại đặt tờ giấy có chữ 'second' ở dưới thi thể Lưu Ký tiên sinh?" Cố Cảnh Thịnh: "Đương nhiên là để che giấu trình tự thực sự của Lưu Ký tiên sinh rồi —— Trên thực tế, Lưu Ký tiên sinh và 000000 tiên sinh là hai người đầu tiên trong danh sách trình tự giết của hai hành khách đặc biệt khác nhau, mối quan hệ giữa họ là song song, nhưng khi thêm số thứ tự vào, nó sẽ khiến Lưu Ký tiên sinh trông giống như người tiếp theo trong trình tự giết của 000000 tiên sinh. Lâm Kỳ Sâm tiên sinh hẳn đã có thể đoán ra nguyên mẫu của con tàu là khối rubik từ trước, nhưng anh ta lại không thể lý giải mối liên hệ giữa Lưu Ký tiên sinh và 'trứng xào cà chua', lúc này đây mới rơi vào hỗn loạn." Vệ Gia Thời cảm thấy những nghi vấn trong đầu mình không khác gì đám chuột chũi, mới đánh xong một con, thì một con khác lập tức nhảy ra: “Vậy vì sao chị lại phải che dấu thứ tự thật sự của anh ta chứ? " Cố Cảnh Thịnh: "Mục đích che giấu trình tự thực sự là để ngăn không cho hành khách thông thường giải mã ý nghĩa của lời nhắn, hơn nữa còn khiến cho hung thủ nghĩ rằng không ai biết danh tính thật của mình, có thể thoải mái tấn công con mồi tiếp theo trong danh sách." Vệ Gia Thời nhớ lại thẻ lời nhắn trên thi thể Lưu Ký, nhưng cậu không những không hiểu được ý nghĩa của nó, mà còn không thể nhớ được chính xác trong nội dung có những gì. Là một người hiểu rõ thực lực của đồng đội nhà mình, Hạ Hiểu Vân kịp thời mở sổ ghi chép ra. Lời nhắn hoàn chỉnh được ghi lại trên trang giấy, với những ý chính được gạch chân bằng bút mực đen. Vệ Gia Thời đọc ý chính: " 'Mái tóc nâu, có thể là đồ tể'.” Cố Cảnh Thịnh dựa lưng vào ghế, mười đầu ngón tay đan vào nhau, nhàn nhã đặt lên đầu gối phải: "Đồ tể ám chỉ kẻ giết người, và đặc điểm của hắn liên quan đến 'màu nâu'." Vệ Gia Thời tiếp tục đọc: " 'Mục tiêu đã được xác định, với tốc độ rất nhanh, chính là nơi xa nhất'." Cố Cảnh Thịnh giải thích: "Câu này đã được lược bỏ tân ngữ, còn ‘nơi xa nhất’ thì dùng tọa độ của Lưu Ký làm điểm xuất phát, chính là địa điểm cách anh ta xa nhất." Theo logic mà nói, sau khi đội trưởng giải thích xong, Vệ Gia Thời sẽ thường tiếp tục đặt câu hỏi về những nội dung mà mình chưa hiểu. Tuy nhiên, hiện tại đến một câu cậu cũng không hiểu... Vệ Gia Thời cảm thấy, nếu muốn duy trì ‘tâm bình thường’ trong [Boardgame Vui vẻ], ngoại trừ kỹ năng chuyên nghiệp không thể thiếu và nâng cao trình độ sơ cứu ra, thì còn cần thêm một chút hiểu biết về thơ ca hiện đại. Trong tình huống mọi thứ yên lặng, Cố Cảnh Thịnh thắc mắc: “Vừa nãy tôi có nói số phòng và khối Rubik có liên quan đến nhau phải không?” Vệ Gia Thời gật đầu, trong lòng thở dài, hiếm hoi lắm cậu mới cảm nhận được sự thiếu sót trong tư duy logic của đội trưởng thần thông quảng đại nhà mình—— Chẳng lẽ đội trưởng cho rằng sau khi giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa "số phòng = chữ cái tiếng Anh = màu sắc khối Rubik", là cậu có thể đối chiếu mọi chứng cứ và kết quả với nhau sao? Không, cậu căn bản vẫn không thể kết nối hai thứ đó với nhau đâu! Đội trưởng Cố, người không biết mệt mỏi trong việc chỉ dẫn tận tay, cũng không hề nản lòng, ngược lại còn mở sổ tay ra, nhanh chóng vẽ một khối lập phương lớn gồm hai mươi bảy khối nhỏ: “Mặc dù các khu vực khác nhau trên thuyền không nghiêm ngặt chia thành các phần bằng nhau, nhưng để lời giải thích trở nên trực quan hơn, chúng ta sẽ tạm thời coi đây như một mô hình không gian.” Vệ Gia Thời: "..........Vâng."