Chương 177: "Thetis" Ra Khơi (59)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:07 - 19/02/2024

Nam tử hán, đại trượng phu, một lời nói là một cái đinh (lời nói như đinh đóng cột), nếu Cố Cảnh Thịnh đứng trước mặt anh ta ngay bây giờ, Thương Mân Nga sẽ sẵn sàng nuốt trở lại những lời đó ngay tại chỗ, chẳng sợ sau khi ăn xong sẽ không bao giờ cao thêm nữa. Lâm Kỳ Sâm khoan dung cho Thương Mân Nga thêm thời gian để ổn định cảm xúc, rồi mới tiếp tục giải thích: "Vào ban đêm, hầu hết người chơi tập trung tại sảnh tự phục vụ.” Dừng một chút, anh thở dài, "Tôi nghĩ chuyện này hẳn đã nằm trong sự tính toán của cô ấy.” Cố Cảnh Thịnh đang thử pha chế cocktail. Xuất phát từ vị trí tiểu đệ bên cạnh, người luôn muốn vuốt mông ngựa khen ngợi, Vệ Gia Thời nhấp thử một ngụm, sau đó nhanh chóng phản bội lập trường của mình, quyết định từ nay về sau tuyệt đối kiêng rượu. Cố Cảnh Thịnh tiếc nuối thở dài: "Tôi rất thích pha chế những loại đồ uống kiểu này. Đáng tiếc, ông nội nói lãng phí rượu chính là lãng phí lương thực, tôi không có nhiều cơ hội để luyện tập ở nhà." Vệ Gia Thời: “Chị thích uống rượu à?” Cố Cảnh Thịnh phủ nhận: “Tôi không uống rượu.” Vệ Gia Thời: ".........." Không uống rượu nhưng lại thích pha chế rượu, cốt truyện quen thuộc như vậy chắc chắn sẽ luôn khiến Vệ Gia Thời nhớ đến một sinh viên tốt nghiệp khoa Quản lý tài chính có niềm đam mê với ngành nhiếp ảnh. Cố Cảnh Thịnh hồi tưởng lại chuyện cũ: “Ban đầu tôi còn muốn nhờ người khác giúp mình uống, nhưng bất kể anh chị em lớn nhỏ nào thì cũng đều kiên quyết phản đối, nói loại hành vi này không phải huynh hữu đệ cung (*), mà là ngược đãi người nhà." (*) Huynh hữu đệ cung: anh em hoà thuận thân ái tôn kính lẫn nhau. Nhìn Cố Cảnh Thịnh thản nhiên nghịch các loại đồ uống trong tay, Vệ Gia Thời không khỏi nghĩ đến đêm đầu tiên trong phó bản: “Thật ra, trước khi mọi người tụ tập, em đã cảm thấy theo diễn biến chung của các tác phẩm văn học, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra ở sảnh tự phục vụ." Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một lúc, đúng trọng tâm nói: "Hầu hết mọi người trong đại sảnh lúc đó đều có suy nghĩ giống cậu —— Cậu cảm thấy một hành khách có thân phận gì sẽ muốn tập trung một chỗ với những người khác?" Vệ Gia Thời suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời: "Hành khách thông thường một thân một mình vào phó bản chăng?" Cố Cảnh Thịnh không nói đúng cũng không nói sai, chỉ cười nói: "Những hành khách thông thường khi tiến vào phó bản một mình sẽ muốn ở cùng người khác để đảm bảo an toàn, nhưng những hành khách thông thường [tổ đội] vào phó bản cũng muốn ở cùng những người khác, vì bọn họ cần có manh mối, và phải nói rằng, ngay cả khi không có manh mối, thì họ vẫn cần đủ mạng người để giảm khả năng bị loại bỏ ngẫu nhiên của mình.” Quy tắc trò chơi đã chỉ rõ, sau khi chuyến hành trình kết thúc, nếu số lượng hành khách đặc biệt sống sót vượt quá số lượng hành khách thông thường tử vong, có thể hành khách thông thường sẽ bị loại bỏ ngẫu nhiên. Đối với những người chơi [tổ đội] mà nói, vì có đồng đội bên cạnh, bọn họ sẽ tự tin hơn khi đối mặt với những tình huống phức tạp tiếp theo. Cố Cảnh Thịnh không nhanh không chậm nói tiếp: "Khi tập trung lại một chỗ, sẽ mang đến cơ hội cho hành khách đặc biệt tiếp xúc với mục tiêu của mình. Còn với hành khách thông thường, tất nhiên là bọn họ nhận thức được rủi ro, nhưng đồng thời lại cảm thấy, 'Ở đây có nhiều người chơi như vậy, người xui xẻo hẳn không phải là mình đâu’." Vệ Gia Thời sửng sốt, sau một lúc lâu mới "Ừm" một tiếng. Cố Cảnh Thịnh nói tiếp: “Còn hành khách đặc biệt, có người muốn ẩn nấp, không tiếp xúc với người chơi khác, nhưng cũng có một số người muốn thông qua việc nguỵ trang để thu hẹp khoảng cách với hành khách thông thường, hơn nữa còn tiện cho việc hành động. Vậy nên nhóm người sau cũng đồng ý tham gia hoạt động tập thể, khi đó cả hai nhóm hành khách đều tập trung lại với nhau, tất sẽ có người hy sinh.” Trước khi Lưu Ký tử vong, có lẽ anh ta cũng giống với Vệ Gia Thời, đều có dự cảm nguy hiểm, chỉ là không ngờ tới, bản thân mình lại trở thành người chết đầu tiên trong sảnh tự phục vụ. Trong phòng 251800. Lâm Kỳ Sâm: "Sau khi những người chơi tập trung tại sảnh tự phục vụ, cô Diệp thông qua việc đoán trúng danh tính của Đỗ Chí Hiên tiên sinh và Trương Tinh Vũ tiên sinh, bước đầu giành được quyền lên tiếng giữa những người chơi, đồng thời để lại ấn tượng về khả năng trinh thám tuyệt vời của mình trong tâm trí mọi người." Thương Mân Nga gật đầu. Lâm Kỳ Sâm: "Vào ban đêm, khi cô Hạ Vân Lâm và cô Liên Tuệ Tuệ định rời khỏi đại sảnh, hai người đột nhiên phát hiện đồng đội của mình bị trúng độc mà chết dưới tình huống không ai để ý. Sau khi cô Diệp kiểm tra, đã đưa ra kết luận ‘trong đồ uống bị bỏ độc’." Thương Mân Nga thận trọng hỏi: "Kết luận có chút vấn đề, phải không?" Vẻ mặt của Lâm Kỳ Sâm gần như cười gượng: "Thay vì nói là có vấn đề, thì nó giống như một lời nói dối hoàn toàn hơn, cậu có thể dùng ‘thủ thuật che mắt’ để tới hình dung." Thương Mân Nga chú ý thấy, khi Lâm Kỳ Sâm phủ nhận tính chính xác của kết luận, anh ấy đã dùng từ "nói dối" thay vì "sai lầm". Lâm Kỳ Sâm xoa xoa trán: “Nghĩ lại, vào thời điểm xảy ra sự việc, cô Diệp và đồng đội cách Lưu Ký tiên sinh khá xa, nhưng bọn họ lại là những người chơi đầu tiên tiếp xúc với thi thể.” Cùng lúc đó, tại sảnh tự phục vụ tầng một. Cố Cảnh Thịnh nhìn đồng đội của mình, thản nhiên nói: “Sau khi phát hiện Lưu Ký tiên sinh xảy ra chuyện, tôi đã nảy ra một kế hoạch. Để ngăn người khác tiếp xúc với thi thể trước và làm hỏng kế hoạch này, tôi phải thực hiện một số biện pháp." Trong đầu Vệ Gia Thời bỗng lóe lên một tia cảm hứng, nói: "Chị từng hỏi ‘Có ai biết sơ cứu ở đây không?' " Cố Cảnh Thịnh gật đầu. Nếu trực tiếp yêu cầu những người chơi khác tránh đường, bọn họ không chỉ không nghe theo mà còn có khả năng nghi ngờ, nhưng nếu lôi cờ hiệu cấp cứu ra, đặc biệt là sau khi Cố Cảnh Thịnh đã thiết lập cơ sở cho câu nói "Bà đây rất đỉnh đấy!", thì những người phía trước sẽ tự nhiên mà tạo ra một con đường rộng mở, không chướng ngại vật.