Chương 184: "Thetis" Ra Khơi (66)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:10 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh nằm trên bàn, vẻ mặt rất không vui: "Sau đó các cậu đến 072300 tìm kiếm manh mối và phát hiện ba lô của Trịnh Vinh Bách ở trong phòng, theo những gì cậu miêu tả, tôi nhận ra được nơi này cũng có sơ hở." Vệ Gia Thời: "......." Cậu khẳng định mình chỉ là người có năng lực quan sát bình thường, chưa từng phát hiện ra manh mối đặc biệt nào, nói cách khác, Cố Cảnh Thịnh thông qua miêu tả cốt truyện đơn giản, rồi dễ dàng phát hiện ra sơ hở? ——Đây không còn góc nhìn của thượng đế nữa rồi, chị thực ra là một GM(*), người có thể đứng đằng sau hậu trường rồi tự mình sửa đổi dữ liệu đúng không?! (*)GM: Game management: người quản trò Cố Cảnh Thịnh nghi ngờ chạm vào đôi tai nóng bừng của mình, luôn có cảm giác như có ai đó đang nói xấu sau lưng. Hạ Hiểu Vân giúp đỡ bổ sung: "Trong ba lô của anh ta chứa quần áo, đặc biệt là quần áo bẩn, được đặt ở phía dưới cùng —— Vậy còn quần áo của cậu thì sao?" Vì phó bản “Thetis ra khơi” cung cấp cho người chơi một nơi để ở, nên quần áo bẩn mà Vệ Gia Thời thay ra sẽ được treo trên kệ phòng tắm —— Cậu không dám sử dụng dịch vụ giặt ủi của phòng giặt —— Và để có thể nhẹ nhàng ra trận, hầu hết quần áo sạch mang theo sẽ được để lại trong phòng thay vì trong ba lô. Nhìn từ góc độ này, quần áo của Trịnh Vinh Bách hoàn toàn không nên được đóng gói như vậy. Vệ Gia Thời không còn chút hi vọng nào: "Hai chị không phải đã trao đổi với nhau từ trước đấy chứ?" Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt đều viết hoa "SỰ THẬT ĐÃ QUÁ RÕ RÀNG, CẦN GÌ TRAO ĐỔI THÊM CHỨ." Cùng lúc đó, phòng suite tầng 3. Thương Mân Nga tạm dừng lời giải thích của đồng đội, chủ động đi lấy đồ uống. "Phó bản không có viên ngậm trị đau họng, anh Lâm, anh đành dùng tạm trước vậy." Lâm Kỳ Sâm cảm ơn ý tốt của đồng đội, sau đó tiếp tục giải thích: "Trịnh tiên sinh thu dọn hành lý xong, liền mang đến phòng mới rồi vội vàng rời đi —— Vì không gian trong bụng người máy không lớn lắm, đặc biệt đối với anh ta thì càng chật trội, nên anh ta không mang ba lô theo.” Thi Oánh Oánh gật đầu: “Khó trách đều nhét mọi thứ vào túi, quần áo bẩn vẫn còn để ở phía dưới.” Lại nói tiếp, cái gọi là quần áo và ba lô chỉ là những chi tiết tầm thường, sau khi được Lâm Kỳ Sâm chỉ ra, Thi Oánh Oánh nhanh chóng phát hiện có gì đó không ổn, nhưng nếu không được nhắc nhở, thì cô ấy cũng sẽ không chủ động mang chúng vào vòng hoài nghi. Nhìn sang Lâm Kỳ Sâm, Thi Oánh Oánh cười nói: "Anh Lâm, em thực sự muốn đi theo con đường trí lực lưu." Đây cũng là lý do tại sao cô ấy quyết định [tổ đội] với hai người Lâm Thương để tiến vào phó bản. Lâm Kỳ Sâm gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã nghe lão Lộ nói qua rồi." Thi Oánh Oánh lại nhìn đồng đội thêm lần nữa, lấy hết can đảm: “Nhưng bây giờ em cảm thấy, anh Lâm, anh không cần dành thời gian cho em đâu, em có thể ngẫm lại mọi chuyện trong lúc ngủ cũng được.” Không cần phải thực hành đâu. Thật sự không cần. Thi Oánh Oánh rất lo lắng, [Boardgame Vui Vẻ] không có nhiều người chơi thuần trí lực lưu, nếu lần sau cô đi theo anh Lâm lại gặp phải "Diệp Xán Xán", liệu bản thân có thể hay không sẽ nổ tung thành một đoá pháo hôi sáng lạng giữa sự va chạm của hai bộ não lớn? "......." Thương Mân Nga im lặng nhìn trời, khác với đồng đội vẫn còn là người mới ngây thơ của mình, ngay từ đầu anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sử dụng đến não rồi. TAT Thi Oánh Oánh: “Nhưng khi ấy em có chú ý đến phòng tắm, vệt nước trên đó còn khá mới, có vẻ như đã được sử dụng cách đây không lâu, nhưng 072300 Vương Cảnh Phi thật đã chết, vậy hoá ra Trịnh tiên sinh là người ra tay sao?" Tầng dưới. Cố Cảnh Thịnh liếc mắt nhìn Vệ Gia Thời: “Đương nhiên việc trước tiên là tôi phải vẩy nước trong phòng tắm rồi, để căn phòng trông giống như có người ở hơn, nếu Trịnh Vinh Bách có thể cân nhắc đến điểm này, sẽ không đến mức bị lừa đứng tấn trước cửa phòng bếp.” Vệ Gia Thời xoa xoa huyệt thái dương, một lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của việc mang não theo. Tuy nhiên, khi xét đến Lâm Kỳ Sâm, một thành viên của đội khác rõ ràng cũng đang hành tẩu trên con đường trí lực lưu đầy trông gai hiểm trở, Vệ Gia Thời nghĩ ngoài năng lực logic ra, thì may mắn cũng là một yếu tố then chốt không thể thiếu trong phó bản. Cố Cảnh Thịnh: “Sau khi đám người các cậu kiểm tra ba lô của Trịnh tiên sinh xong, X Quân sẽ từ tầng ba chạy xuống, mang theo di ngôn của Cung tiên sinh.” Vệ Gia Thời gật đầu —— Cậu cảm thấy bản thân sắp có xu hướng mất dần khả năng ngôn ngữ trong tương lai, dù sao thì cũng chỉ cần gật gật (đại lão nói đúng lắm!) và lắc lắc (em không có ý kiến nào khác!) là coi như có thể đáp ứng hầu hết các nhu cầu giao tiếp trong phó bản rồi. Cố Cảnh Thịnh: “Lúc mọi người đang vội vã chạy lên tầng ba, thì X Quân lại ở lại sau cùng, không chỉ là để hồi sức, mà còn thừa dịp không có ai chú ý tới, kịp thời sang phòng bên cạnh 072315 rửa sạch lời nhắn viết bằng son môi trên tường phòng tắm —— Tôi chọn đấy làm nơi để lại lời nhắn, chủ yếu là vì sau này dọn dẹp sẽ thuận tiện hơn.” Nếu viết lên giấy, cô thực sự không thể đảm bảo với đầu óc của Trịnh Vinh Bách, anh ta sẽ không mang theo chứng cứ bên người. Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì Cố Cố gank Liên Tuệ Tuệ nên người chơi khác mới bắt đầu tìm kiếm tung tích của Liên Tuệ Tuệ, tuy nhiên, khi đó Trịnh Vinh Bách đang trốn trong phòng và nhìn thấy [lời nhắn son môi] trên tường. Sau đó theo sự hướng dẫn của lời nhắn, anh ta xuất hiện trước cửa bếp và thế tội cho Cố Cố. Chiếc ba lô là manh mối ám chỉ việc thay đổi trận địa (Chương 158). Hạ Hiểu Vân ở cuối đội ngũ và có thời gian dọn dẹp lời nhắn trong phòng (chương 159)