Chương 186: "Thetis" Ra Khơi (68)

Bắt Đầu Từ Boardgame

03:20 - 22/02/2024

Lâm Kỳ Sâm mỉm cười: "Cô Diệp rất giỏi trong việc lợi dụng tâm lý bình thường của người chơi. Ngay từ khi mới vào phó bản, tôi đã vô thức đánh đồng hung thủ với hành khách đặc biệt, nhưng lại bỏ qua việc những hành khách thông thường cũng có thể làm điều ngược lại miễn là họ đủ thực lực." Thương Mân Nga gật đầu —— Nếu "Diệp Xán Xán" đã được hệ thống phân vào phe đối địch, chẳng trách [Boardgame Vui Vẻ] lại phải vất vả trợ giúp đám hành khách đặc biệt, nếu không thì e rằng ngay khi trò chơi vừa bắt đầu, sẽ phải hoan thanh tiếu ngữ() mà nghênh đón một trận đoàn diệt. ( ) Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng Lâm Kỳ Sâm: "Sau sự cố của cô Hoàng Hoàn, trong phó bản đã xảy ra hai thay đổi. Đầu tiên, số lượng hành khách đặc biệt giảm thêm một lần nữa; thứ hai, Trương Tinh Vũ tiên sinh đã thành công trở thành 'người vô hình' trong mắt người chơi, cùng với quý ông 072315 trước đó, đều được xếp vào phe hành khách đặc biệt, nhưng không ai biết tung tích cụ thể của cả hai người đó —— Việc này cũng tạo ra cơ sở vững chắc để Vương Sâm Bồi tiên sinh bắt Trương tiên sinh phải cõng nồi cho mình sau khi giết Lý Nhất Dương tiên sinh." Thương Mân Nga nhớ lại, Vương Sâm Bồi đã từng đề cập tới đạo cụ [Máy dò nguồn sợ hãi], thứ đã chỉ định Cố Cảnh Thịnh là người chơi có sự thù địch lớn nhất với anh ta trong phó bản. Bây giờ nhìn lại, xem ra đạo cụ do [Boardgame Vui Vẻ] sản xuất, quả thực có đủ đảm bảo về chất lượng. Tại sảnh tự phục vụ ở tầng dưới. Robot sắt thay đồ ăn mới trên bàn buffet, thông báo buổi trà chiều chính thức bắt đầu. Vệ Gia Thời chợt phát hiện ra điều gì đó: "Sao em cảm thấy ở đây từ sáng tới tối đều có đồ ăn nhỉ, trong khi nhà hàng buffet bên ngoài chưa chắc đã được như vậy đâu?" Cố Cảnh Thịnh lười biếng xiên một miếng cá: "Cũng thường thôi, dù sao đồ ăn bên ngoài chỉ phải trả tiền, còn ăn ở đây là phải trả mạng đấy." Vệ Gia Thời: ".......Cũng đúng." Cố Cảnh Thịnh: "Hơn nữa con người còn có một mối liên hệ liền mạch trong việc ăn uống đấy; sau bữa trưa là trà chiều, sau trà chiều là bữa tối, sau bữa tối lại đến giờ ăn vặt, sau ăn vặt là đến ăn đêm. Rồi ngay khi cậu nhắm mắt và mở mắt ra, hôm nay lại là một ngày đẹp trời." Vệ Gia Thời giơ tay: "Vậy bữa sáng thì sao?" Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút: "Lần cuối cùng tôi ăn sáng là ở trong một phó bản của [Boardgame Vui Vẻ]. Nếu không tính thế giới trò chơi, chắc phải quay về thời cấp ba mất." Vệ Gia Thời im lặng nhìn về phía Hạ Hiểu Vân. Hạ Hiểu Vân gật đầu: "Mười giờ đã là giới hạn cực hạn mà đội trưởng có thể thức dậy rồi." Là bạn cùng phòng hiện tại của Cố Cảnh Thịnh, cô hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của cô ấy. Cố Cảnh Thịnh xòe tay: "Tôi làm nghề tự do, cậu hiểu mà." Vệ Gia Thời tỏ vẻ hiểu rõ —— 99% tự do và 1% nghề nghiệp, ghép lại chính là người làm nghề tự do, không có vấn đề gì cả. Cố Cảnh Thịnh lấy cho mình một cốc sữa chua, sau đó tự tay thêm rất nhiều loại hoa quả vào, đồng thời đưa ra mấy lời bình luận châm biếm kiểu “Dựa theo độ khó của việc tẩy rửa nước dâu tằm, nếu nó không muốn làm trái cây, thì hẳn có thể cân nhắc trở thành nhà cung ứng thuốc màu chuyên nghiệp đấy"; "Nhìn từ bề ngoài, tôi có lý do để tin rằng chôm chôm là hóa thân của một con nhím, và nó nên được phân loại cùng hạt dẻ vào họ động vật gặm nhấm có gai” hay "Sầu riêng và mít có thể coi như một vũ khí hạng nặng. Hơn nữa, sầu riêng còn có thêm khả năng tấn công hoá học” Vệ Gia Thời chọc chọc đồ ăn trên đĩa, hỏi: "Đội trưởng, chị còn chưa nói Vương Sâm Bồi tiên sinh bị loại như thế nào?" Cố Cảnh Thịnh im lặng, ngẩng đầu liếc nhìn đồng đội, chân thành đề nghị: “Tôi có thể kể cho cậu bất cứ lúc nào, nhưng dựa trên thói quen vệ sinh của Vương tiên sinh, cậu nên ăn trước khi nghe thì hơn.” Vệ Gia Thời: "......." Chỉ cần đội trưởng mở miệng, bất kỳ khi nào cũng là lời vàng ngọc. Cùng là trụ cột của "Liên minh phó bản không mang não", nhưng Thương Mân Nga lại không nhận được đãi ngộ tốt đẹp vừa được ăn uống cùng nghe giảng như Vệ Gia Thời, rốt cuộc thì ở tầng dưới có đến hai đại lão dẫn theo một người mới, còn ở đây, ngoại trừ Lâm Kỳ Sâm, cả hai bọn họ hiện chỉ có thể đóng vai trò hạ thấp chỉ số IQ bình quân của toàn đội. Lâm Kỳ Sâm: “Vương tiên sinh nói kẻ tấn công Lý Nhất Dương tiên sinh chính là Trương Tinh Vũ tiên sinh đã chìm xuống đáy biển từ lâu, vậy chẳng khác nào anh ta đang tự tiết lộ thân phận của mình —— Nếu lý do này vẫn có khả năng bị nhầm lẫn hoặc hung thủ thật cố tình cải trang mà nói, thì Vương tiên sinh còn tiết lộ thêm với cô Diệp một điều nữa, điều này đã càng khẳng định danh tính của anh ta là một hành khách đặc biệt." [Máy dò nguồn sợ hãi] chỉ ra, sự tồn tại của "Diệp Xán Xán" khiến Vương Sâm Bồi sợ hãi. Mà hiện giờ Thương Mân Nga đã biết "Diệp Xán Xán" thuộc phe hành khách thông thường, nhưng không giống với những người chơi khác, trên tay cô ấy đang nắm giữ kha khá số lượng đầu người của hành khách đặc biệt đấy. Trong trường hợp như vậy, “Người khiến kẻ hèn này sợ hãi nhất” không khác gì “Người mà cô đang muốn tìm kiếm chính là kẻ hèn này, Vương Sâm Bồi” rồi. Cố Cảnh Thịnh cũng không phụ lòng tin tình báo mà Vương Sâm Bồi cung cấp, nhanh chóng cử anh đi đoàn tụ với những hành khách đặc biệt đã chết.