Chương 96: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (16)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:32 - 19/02/2024

Để sử dụng đạo cụ này, người sử dụng cần duy trì sự im lặng tuyệt đối để tránh bị phát hiện, Cố Cảnh Thịnh nói với đồng đội: "Tớ cần phải ra ngoài bây giờ và sẽ quay lại sau khoảng ba mươi phút." Hạ Hiểu Vân gật đầu, cũng không có nhắc nhở đội trưởng nếu hành động bên ngoài vào buổi tối sẽ rất dễ phải đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ từ phía bà Brent, dù sao từ cách ra khỏi đây của đối phương, đã dự định đi một con đường không giống ai —— Cố Cảnh Thịnh bò ra ngoài từ cửa sổ. "Ah—— " Sắc mặt của Hoàng Lệnh Văn trở nên tái nhợt, xoay người nghiêng ngả chạy trốn, đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai. Lý Diễm Tư là người chơi nữ có kinh nghiệm duy nhất trong số ba người chơi kinh nghiệm của phòng 07992, họ cũng tập trung lại để trao đổi thông tin. Nhưng để đảm bảo bí mật, một người mới đã được cử đi canh gác. Cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Lệnh Văn: "Không phải cô là người chịu trách nhiệm đi theo dõi người chơi ở phòng khác à? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Lệnh Văn che miệng, toàn thân run rẩy, nước mắt vô thức chảy xuống: "Quỷ, tôi nhìn thấy một nữ quỷ, miệng cô ta đầy máu, còn cười với tôi nữa!" Vẻ mặt của Lưu Cốc Niên bỗng chốc thay đổi: "Đây thực sự là một phó bản siêu nhiên à?" Mã Uy Tuấn ngay lập tức phủ nhận kết luận trên: "Không thể nào, đây chỉ là một phó bản cấp thấp, nếu có thêm yếu tố siêu nhiên, chúng ta chỉ sợ sẽ chết cả đám mất." Hoàng Lệnh Văn cảm thấy tim mình vẫn đập như trống, cô ta tự biện minh: “Nhưng tôi thật sự…” Lưu Cốc Niên: "Cô xác định bản thân thật sự nhìn thấy rõ ràng?" Trông thấy sắc mặt của đồng đội mình quá đáng sợ, Hoàng Lệnh Văn lại trở nên bất an: “Tôi rất nhanh chóng rời đi, nên không xác định được.” Lý Diễm Tư bình tĩnh nói: "Vậy đừng có làm ầm ĩ lên như thế, muốn sống sót trong phó bản thì không được xáo trộn vị trí của mình." Hoàng Lệnh Văn còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị những người khác nhìn chằm chằm, cô ta đành phải ngậm miệng, gật đầu đồng ý. Lưu Cốc Niên liếc mắt nhìn điện thoại: "Sắp đến giờ rồi, tôi đã hẹn gặp người chơi ở phòng khác nên phải ra ngoài trước đây." Lý Diễm Tư: “Anh có chắc họ sẽ đến gặp anh không?” Lưu Cốc Niên cười lạnh: "Tại sao lại không chứ? Trong số ba người mới bên đó, người nhỏ tuổi thì nhát gan, người già nhất thì cũng không dám dây dưa với người ngoài ngay trước mặt người chơi có kinh nghiệm. Người còn lại thì trong độ tuổi 30, nhìn trang phục có chút giống một ông chủ nhỏ, loại người này ở trong xã hội đã lâu, rất khó để có thể sánh bước cùng ai, ít nhiều sẽ có những toan tính nhỏ của riêng mình, lôi kéo về đây là chính xác." Lý Diễm Tư không nói nữa, Mã Uy Tuấn liền nhắc nhở: “Trên đường phải cẩn thận, số lượng người chơi có kinh nghiệm của bên kia cũng như chúng ta, bọn họ hẳn sẽ có một ít át chủ bài riêng. Cuộc gặp mặt này chủ yếu là để thăm dò mà thôi, miễn sao chúng ta có thể đảm bảo là người đầu tiên qua cửa, thì sẽ nhận được phần thưởng bổ sung, nhớ là phải tránh xảy ra xung đột nhiều nhất có thể đấy.” Dừng một chút rồi anh ta nói thêm: "Nếu cần phải thuyết phục, thì cứ nói cho đối phương biết về sự tồn tại về [Thẻ cào dự đoán của nhà tiên tri]." Lưu Cốc Niên gật đầu, anh ta đã lợi dụng lúc va vào Chu Kính ngày hôm nay để nhét giấy hẹn vào tay đối phương, địa điểm hẹn gặp là ở bên ngoài nhà ăn của người hầu —— Anh ta đã kiểm tra trước đó, sau 8 giờ tối sẽ chẳng có ai lang thang ở khu vực này, rủi ro bị phát hiện là rất thấp, hơn nữa từ góc độ vị trí mà nói, nó nằm bên trong tòa nhà chính của trang viên nên sẽ giảm khả năng gặp phải nguy hiểm và xác suất bên kia nguyện ý ra ngoài gặp cũng cao. Lý Diễm Tư nhắc nhở: “Trong trường hợp không gặp được thì cũng đừng đợi lâu.” Lưu Cốc Niên thản nhiên đồng ý, trước khi đi ra ngoài, anh ta còn tự nhiên ngoáy tai, dùng móng tay lấy ráy tai rồi phủi xuống đất. Trao đổi tin tức xong, đám người chơi liền trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này, không có ngọn nến nào ở trong nhà ăn của người hầu, Chu Kính im lặng đứng bên ngoài một mình, thần sắc bất định —— bạn cùng phòng tạm thời của anh ta chỉ là sinh viên đại học Hoa Nhược Canh, cậu ta không có nhiều kinh nghiệm xã hội nên chỉ cần anh nói thêm hai câu “Nghiện thuốc lá nên phải ra ngoài hít thở không khí một chút” là đã tin ngay. Còn nhắc nhở anh ta khi ra ngoài nhớ phải chú ý đến an toàn, đừng đi quá xa để tránh chạm mặt với NPC. Anh ta nhìn vào màn đêm trống trải, trong lòng rối như cục tơ dưới chân mèo, có chút bất an, cũng có chút hưng phấn, một loại cảm giác hối hận bắt đầu dâng lên, Chu Kính hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định —— đợi thêm ba phút nữa, nếu người đưa lá thư này không đến, anh ta sẽ trở về phòng. Đúng lúc này Lưu Cốc Niên liền xuất hiện, anh ta kém Chu Kinh ít nhất bốn, năm tuổi, nhưng thời gian anh ta đã lăn lộn trong xã hội không khác biệt là mấy, mái tóc dài ngang vai của anh ta được nhuộm đến rối bời —— mặc dù chưa đến 30, nhưng đã đặt trước cho mình một suất hói đầu. "Người anh em xưng hô thế nào nhỉ?" Chu Kính không có chút dấu vết cau mày, gật đầu nói: "Tôi họ Chu." Lưu Cốc Niên mỉm cười: "Anh Chu phải không? Tôi họ Lưu, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lưu." Chu Kính ngắn gọn nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Lưu Cốc Niên: "Muôn sông ngàn núi vẫn là duyên, sau khi chết còn có thể sống lại, ai đã từng gặp cơ chứ? Chúng ta có thể gặp và trò chuyện với nhau trong phó bản, cũng coi như là một sự tình cờ. Anh Chu, anh đừng lo lắng quá, vì nếu anh không vi phạm luật chơi thì người khác cũng không thể làm gì anh đâu.” Trong tình huống bình thường, việc gây tổn thương cho người khác là vi phạm quy tắc trò chơi, Cố Cảnh Thịnh đã sớm thông báo chuyện này cho người mới, Chu Kính biết đối phương không nói dối, liền gật đầu. Lưu Cốc Niên: "Anh Chu vừa mới tham gia trò chơi, nhất định có nhiều điều muốn hỏi, chúng ta cứ nhân cơ hội này trao đổi tin tức với nhau đi, vấn đề này đổi vấn đề khác, để không bị thiệt thì Anh Chu có thể đặt hỏi trước." Chu Kính do dự một chút, hỏi: "Cậu biết cách trở về hiện thực không?" Lưu Cốc Niên cười nói: " Dĩ nhiên biết, sao, mấy người chơi có kinh nghiệm đến chuyện này mà vẫn chưa từng nói cho anh Chu biết à?" Sắc mặt Chu Kính trở nên âm trầm, một hồi lâu không nói nên lời.