Chương 97: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (17)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:32 - 19/02/2024

Lưu Cốc Niên thân thiện mỉm cười: "Vậy câu hỏi này coi như tôi tặng cho anh Chu —— [Phiếu kinh nghiệm phục sinh], chỉ cần người chơi mới vượt qua phó bản, anh chắc chắn sẽ nhận được thứ này trong lần rút thưởng đầu tiên. Thông qua nó, anh có thể trở về thế giới thực, tất nhiên là có thời hạn, sau khi trải nghiệm kết thúc, anh sẽ phải quay lại không gian trò chơi.” Chu Kính hỏi: “Không thể giải quyết một lần cho xong à?” Lưu Cốc Niên cười thần bí: "Không thể, trong truyền thuyết quả thật có một đạo cụ có thể kết thúc trong một lần, nhưng chưa ai thấy qua." Dừng một chút, nói thêm: "Bây giờ đến lượt tôi hỏi anh Chu, số hiệu trong trò chơi của anh là gì? —— Đừng lo lắng, đây không phải là thông tin quan trọng đâu, nếu anh không yên tâm thì tôi có thể cho anh biết số hiệu của tôi trước, '07992-128'." Chu Kính do dự một lát —— trước khi vào phó bản, đám người Cố Cảnh Thịnh đã cảnh báo không được tiết lộ thông tin cá nhân của mình cho những người chơi khác —— nhưng cuối cùng anh ta vẫn nói thật: "08321-9." "......" Lưu Cốc Niên gần như không khống chế được biểu cảm của mình —— số hiệu của người này chỉ có một chữ số! Nói cách khác, người chơi có kinh nghiệm dẫn anh ta xoát phó bản rất có thể là nhóm người chơi đặc biệt đầu tiên của phòng 08321! "Số hiệu của anh Chu khá thấp nhỉ, trong phòng anh chắc cũng không có nhiều người phải không?" Giọng điệu của đối phương rất tuỳ tiện, Chu Kính theo bản năng trả lời: “Chỉ có sáu người, đều đã ở đây.” Suy nghĩ một chút, anh ta lại nhìn về phía Lưu Cốc Niên nói: “Đây là câu hỏi thứ hai.” Lưu Cốc Niên chỉ gật đầu: “Được, anh Chu nói thứ hai thì chính là thứ hai.” Anh ta cười thần bí, hạ giọng nói tiếp: “Vừa rồi anh Chu hỏi tôi có biết có cách nào có thể giải quyết vấn đề trong một lần hay không. Tôi thì không biết, nhưng đồng đội của anh có lẽ sẽ biết đấy. Tương truyền trong [Boardgame Vui Vẻ], nhóm người chơi đầu tiên của phòng nhất định sẽ được hệ thống chiếu cố hơn.” Chu Kính nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rút: "Cậu chắc chắn không?" Lưu Cốc Niên nhún vai: "Tôi nói chắc chắn, nhưng hiện tại anh cũng đâu thể xác minh được —— Suốt cả ngày hôm nay, tôi đã nhìn ra rồi, những đồng đội đó vẫn luôn đề phòng anh đấy." Anh ta bổ sung thêm, "Chỉ cần có thể sống sót trong phó bản, cuộc sống ở hiện thực vẫn sẽ tiếp tục, tôi đưa cho anh số điện thoại, sau khi rời khỏi đây, anh muốn liên lạc với tôi bất cứ lúc nào cũng được." Chu Kính nhìn Lưu Cốc Niên rồi gật đầu. Lưu Cốc Niên: "Hôm nay anh Chu có phát hiện ra manh mối nào đặc biệt không?" Trải qua cuộc trò chuyện trước đó, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiện hơn một chút, Chu Kính không suy nghĩ nhiều mà tiết lộ bài đồng dao cho đối phương rồi hỏi: “Cậu nghĩ nó có ý nghĩa gì?” Lưu Cốc Niên không giấu giếm anh ta: “Trong cùng một phó bản, có thể tồn tại nhiều cách thông qua với độ khó khác nhau. Với độ khó càng cao thì phần thưởng sẽ càng lớn, nhưng chết cũng càng nhanh. Vậy nên chúng tôi thường thấy cái nào dễ thì làm thôi, đặt sống sót trở thành ưu tiên hàng đầu. Bài hát này có thể có ý nghĩa gì đó, hoặc chúng có thể là nhân tố gây nhiễu trong trò chơi, nhưng dù sao cũng chẳng quan trọng." Anh ta nhìn Chu Kính, quyết định thực hiện kế hoạch câu cá lớn của Mã Uy Tuấn, tiết lộ [Thẻ cào dự đoán của nhà tiên tri] cho đối phương: “Chúng tôi có một đạo cụ…” Chỉ sợ Chu Kính không tin, trước khi rời đi Lý Diễm Tư còn đưa túi đựng thẻ của mình cho anh ta để chứng minh cho đối phương: “Nếu lúc đó anh Chu không chắc chắn, có thể theo ý kiến của chúng tôi mà kết luận theo, tôi khẳng định anh sẽ vượt qua được." Biết mạng sống của mình đã được đảm bảo, vẻ mặt Chu Kính dịu đi rất nhiều, dường như trút bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng: “Sau khi ra ngoài, tôi sẽ liên lạc với cậu để thanh toán phí qua cửa.” Lưu Cốc Niên giả vờ từ chối hai lần, sau đó anh ta thuận nước đẩy thuyền vui vẻ nhận lấy túi tiền từ trên trời rơi xuống này, mặc dù người anh ta muốn liên lạc không phải Chu Kính mà là đám người chơi có kinh nghiệm trong phòng của anh ta —— Trong trò chơi muốn làm cái gì cũng khó, nhưng về đến hiện thực thì chẳng thiếu cách ép buộc ba người trẻ tuổi kia tiết lộ bí mật. Gió đêm rất lạnh, thấy đã gần tám giờ rưỡi, Lưu Cốc Niên tạm biệt Chu Kính, chuẩn bị quay về sắp xếp lại suy nghĩ của mình để có thể một mạch thông qua phó bản lần này. Trước khi rời đi, Lưu Cốc Niên lại tiếp tục gãi tai —— chắc do ngày thường anh ta cũng không quá chú trọng đến vệ sinh nên tối nay mới luôn cảm thấy tai mình ngứa ngáy. Cố Cảnh Thịnh mang theo một thân khí lạnh, nhanh nhẹn chui vào từ cửa sổ, liếc nhìn Hạ Hiểu Vân, thấy cô gật đầu rồi kết thúc việc sử dụng [Vỏ ốc che mưa chắn gió]. Hạ Hiểu Vân kể lại chính xác cuộc trò chuyện giữa Chu Kính và Lưu Cốc Niên cho Cố Cảnh Thịnh.