Chương 98: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (18)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:33 - 19/02/2024

Khi nghe được Chu Kính đã tiết lộ số hiệu người chơi của bọn họ, Cố Cảnh Thịnh cũng không có phản ứng gì, đến khi nghe thấy tên của đạo cụ mới thì cô mới có chút hứng thú: "[Thẻ cào dự đoán của nhà tiên tri]?" Hạ Hiểu Vân gật đầu và lặp lại chú thích trong phần miêu tả: "Nó chỉ có thể tác động vào cách vượt phó bản với độ khó bình thường trở xuống thôi."" Cố Cảnh Thịnh cũng không để ý: "Tớ vốn định vượt qua độ khó cao cấp cơ, cho nên không thành vấn đề." Hạ Hiểu Vân nhìn cô cười: "Cậu đã biết." Cố Cảnh Thịnh cười lớn, nháy mắt với đồng bạn: “Cậu cũng biết mà.” Hạ Hiểu Vân lắc đầu: "Cậu là chắc chắn, còn tớ thì chưa.” Cố Cảnh Thịnh: “Không, khi cậu chắc chắn là tớ chắc chắn thì cậu cũng đã chắc chắn rồi.” Hạ Hiểu Vân đồng ý với kết luận của đội trưởng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Dựa trên manh mối hiện tại, nếu muốn vượt qua độ khó cao cấp thì chúng ta còn phải ở lại đây thêm một ngày." Cố Cảnh Thịnh rất bình tĩnh: “Ở trong phó bản sẽ không bị trừ vào thời gian hoạt động tự do, vừa lúc giúp W Quân bổ túc thêm vốn từ vựng, tránh để cậu ấy vì mải chơi game mà bỏ lỡ việc học.” Hoàn cảnh sống trong phó bản luôn thách thức giới hạn chịu đựng của con người. Nhân tiện đây khiến Cố Cảnh Thịnh nhớ lại lúc bản thân vì muốn gần gũi với thiên nhiên mà ở lại một nhà nghỉ trong thị trấn nhỏ —— hiện giờ cô có chút ý muốn sửa lại đánh giá tiêu cực của mình trước đó rồi, ít ra người ta vẫn còn có điện có nước đấy. Sáu giờ sáng hôm sau, ngoài phòng truyền đến tiếng hoạt động của NPC, sau khi Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân tỉnh dậy, hai người trực tiếp đi đến nhà ăn của người hầu để tìm đồ ăn, lấy một chén cháo loãng nhỏ và một chiếc bánh bao trắng khô queo. ——Ít nhất khi xét về mặt độ cứng, cả hai thứ này đều trông dễ ăn hơn so với thức ăn mà cô từng thấy trong [Lại đến mùa trái chín]. Vệ Gia Thời, Đào Cao Vật, Chu Kính và Hoa Nhược Canh, những người ở trong phòng của nam hầu, cũng đến nhà ăn, nhìn từ sắc mặt của bọn họ, ngoại trừ Vệ Gia Thời đã thích nghi với cuộc sống trong trò chơi ra thì ba người còn lại đều trông như thiếu ngủ. Chu Kính là người đầu tiên lên tiếng, vẻ mặt không có gì bất thường: “Ngoại trừ bà Brent, chúng ta đều đã hỏi qua tất cả nghi phạm rồi, vậy hôm nay nên làm gì?” Cố Cảnh Thịnh chỉ nhấp một miếng cháo trắng, trước khả năng nấu nướng độc đáo của NPC, trong máy mắt liền mất luôn cảm giác thèm ăn, đề nghị nói: "Vậy chúng ta cứ hoạt động tự do đi?" Vệ Gia Thời cũng không ghét bỏ đồ ăn như Cố Cảnh Thịnh, cậu ngậm bánh mì trong miệng, mơ hồ hỏi: “Chị đã rút ra được kết luận chưa?” Cố Cảnh Thịnh gật đầu, nói với cậu ta: "Đến lúc đó cậu chỉ cần nghe theo kết luận của tôi là được." Vệ Gia Thời gật đầu, nuốt đồ ăn trong miệng, vỗ ngực nói: “Riêng việc này thì em vẫn luôn rất giỏi đấy.” ——Mặc dù mới chỉ cùng Cố Cảnh Thịnh xoát qua môt phó bản, nhưng trong lòng cậu ta đã hình thành phản xạ Pavlov đối với chiếc đùi vàng này rồi. Mã Uy Tuấn và những người khác cũng ăn sáng trong nhà ăn của người hầu, nhưng họ giữ khoảng cách tương đối xa với Cố Cảnh Thịnh, Chu Kính vô tình liếc sang Lưu Cốc Niên, đối phương gật đầu rất nhẹ, im lặng dùng khẩu hình nói với anh ta: “Yên tâm”. Sau khi Vệ Gia Thời xác nhận không có nhiệm vụ nào được giao, cậu liền trở về phòng bắt đầu ghi nhớ từ vựng, Hạ Hiểu Vân thì ngồi ở bậc thang trong vườn, yên bình nhìn lên trời xanh mây trắng ở phía xa xa. Cố Cảnh thịnh thì bắt đầu lại từ đầu, cô đi qua quảng trường nhỏ, rồi lại lần lượt đi thăm nhà kính và nửa cây cầu đá còn lại bên sông Frent. Chu Kính chọn thời cơ hợp lý để "vô tình gặp được" Cố Cảnh Thịnh, tình cờ nghe được từ miệng cô "12982" và "12983". "......" Đã muộn để giả vờ như gió to quá nên không nghe thấy gì, Chu Kính chỉ có thể gượng cười hỏi: “Vừa rồi đội trưởng đang nói gì thế?” "Đếm số bước thôi." Cố Cảnh Thịnh trả lời, đồng thời cảm thấy có chút lo lắng —— Có thể ở nhà và trở thành một chú cá mặn khỏe mạnh và vui vẻ, cô phải luôn chú ý đến lượng vận động hàng ngày của mình, nhưng chiếc điện thoại cục gạch của [Boardgame Vui Vẻ] lại không có chức năng đếm bước nên cô chỉ có thể ước tính theo cách nguyên thủy nhất. May mắn thay, từ lượng thức ăn mà phó bản cung cấp, dù thế nào đi chăng nữa thì lượng calo cô nạp vào chắc chắn không thể bằng lượng calo cô tiêu thụ, sau khi rời khỏi đây cô nhất định có thể tự thưởng cho mình một bữa lẩu to. "......" Chu Kính nhếch khóe miệng, không biết nên cảm kích vì tốt xấu gì đối phương cũng nghĩ ra cái lý do để lừa mình (Cố Cảnh Thịnh: ?), hay nên cảm thấy buồn vì chỉ số IQ của mình bị phân biệt đối xử.