Chương 1003: Chúng sinh đều khổ, nhân gian như mộng 2

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1003: CHÚNG SINH ĐỀU KHỔ, NHÂN GIAN NHƯ MỘNG 2 - Đây là......chuyện gì đã xảy ra...... Rất lâu sau, Lâm Tông Ngô mới nắm chặt nắm tay, nhìn ra bốn phía, Vương Nan Đà đằng xa được người bảo hộ đến nơi an toàn, sự ra tay của Lâm Tông Ngô cứu được tính mạng của đối phương, nhưng “Phong Hổ” danh chấn thiên hạ quyền phải đã bị phế, cao thủ dưới tay gần đó càng là thương vong mấy tên, mà thiên hạ đệ nhất như hắn, vậy mà vẫn không thể giữ được đối phương. - Tra cho ta. Lâm Tông Ngô chỉ vào thi thể Điền Duy Sơn trên mặt đất. - Đó là kẻ nào, gã họ Đàm đó rốt cuộc là thế nào với hắn......tra cho ta! Đêm đó, hỗn loạn ở Ốc Châu vẫn chưa dừng lại. Thân ảnh gào thét lướt qua đường phố, đằng xa, tổng bộ đầu của nha môn Ốc Châu sau khi biết được chuyện hỗn loạn đang chạy đến, hắn cưỡi ngựa, mang theo mấy tên tuần bộ của nha môn, rút đao nỗ lực ngăn thân ảnh đầy máu kia lại. - Mục Dịch ngươi giết Trịnh lão tam...... Đám đông ai nấy cầm binh khí lên, thân ảnh đó đột nhiên vọt tới gần, một thanh trường thương ở phía trước nhất xoay chuyển phong mang, lướt thẳng qua phố dài. Phong mang này vừa qua, bèn là máu tươi rải khắp mặt đất. Quang cảnh đường phố quen thuộc, đã thêm vào loạn tượng không giống với thường ngày, Lâm Xung xông qua phố dài của Ốc Châu, một đường ra khỏi thành, chạy nhanh đến phía bắc. ...... Trong chém giết tuyệt vọng đó, đủ loại chuyện quá khứ hiện lên trong lòng, thứ mang ra chỉ là đau đớn còn gian nan hơn so với cảnh ngộ của cơ thể. Từ giờ khắc vào Bạch Hổ Đường kia, sinh mệnh của hắn đã bị đánh loạn trong luống cuống, lúc biết được tin thê tử đã chết, lòng của hắn chìm xuống rồi lại nổi lên, giận dữ giết người, lên núi vào rừng làm cướp, đối với hắn mà nói đã là lựa chọn không còn ý nghĩa, đến khi bị Chu Đồng một cước đá bay......hắn của sau đó, chỉ là nhặt nhạnh mảnh vỡ tương tự quá khứ trên sa mạc có tên là tuyệt vọng, dựa vào thứ ánh sáng tương tự đó để lừa mình gạt người, kéo dài hơi tàn mà thôi. Không trở về được nữa. Hơn mười năm của tuyệt vọng sau này, nghiêng ngả trằn trọc, trong kẽ hở của mảnh vỡ phát ra ánh sáng đó, liệu có thứ hắn muốn kiếm tìm không? Quả phụ trở thành thê tử hắn, nhi tử mà bọn họ sinh ra, ngày tháng mấy năm sau này......vào khoảnh khắc nhìn thấy thi thể kia, giống như hoa trong gương trăng dưới nước khiến người ta mê muội. Xuyên qua ánh sáng mê người này, thứ hắn nhìn thấy, chung quy vẫn là bản thân của rất nhiều năm trước...... Nhưng bọn họ dù sao cũng đã có một hài tử...... Trong đánh nhau kịch liệt, bi thương chưa dứt, tâm tư hỗn loạn kia chung quy hơi có khe hở rõ nét. Trong lòng của hắn hiện lên bóng dáng đứa bé kia, một tiếng hét dài chạy về phía phương hướng của Tề gia, còn về những kẻ đầy ắp ác ý nọ, Lâm Xung căn bản không biết thân phận của bọn họ, lúc này tự nhiên cũng sẽ không bận tâm. Hắn một đường này lao nhanh vùn vụt như tuấn mã, trong bóng đêm vượt qua con đường uốn lượn ngoài thành, đêm hè nóng bức, trên cánh đồng bên đường vang lên từng hồi ếch kêu, nơi xa hơn một chút còn có thể thấy được ánh sáng của thôn xóm. Lâm Xung nhậm chức bộ khoái, sớm đã quen thuộc đường xá, cũng không biết qua bao lâu, đến gần một thị trấn phụ cận, hắn một đường từ bên ngoài xuyên vào trong trấn, lúc đến Tề gia, bên ngoài Tề gia đang có người khua chiêng gõ trống triệu tập nhân mã. Lâm Xung máu me khắp người lao thẳng từ trên tường sân vào, gia đinh Tề gia tuần tra trên tường viện chỉ cảm thấy thân ảnh đó vút qua, trong chớp mắt trong sân đã trở nên hỗn loạn. Nếu như là đối đầu ở nơi trống trải, đại tông sư như Lâm Xung sợ rằng còn không dễ ứng phó với biển người, nhưng đến trong sân viện quanh co, Tề gia lại chỉ có mấy người có thể theo được thân pháp của hắn, một số gia đinh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng đen, bèn bị người ta một tay nhấc lên, thân ảnh đó quát hỏi. - Tề Ngạo ở đâu? Đàm Lộ ở đâu? Trong nháy mắt đã xuyên qua mấy cái sân, có người thét lên, có người cảnh báo, hộ vệ xông tới căn bản còn chưa biết kẻ địch ở nơi nào, xung quanh đều đã trở nên đại loạn. Lâm Xung tuyệt vọng lao nhanh, qua một hồi, bèn bắt được phụ mẫu của Tề Ngạo ở bên trong, hắn cầm đao ép hỏi một trận, mới biết được Đàm Lộ trước đó vội vã chạy tới, để Tề Ngạo đi trước né tránh sóng gió, Tề Ngạo bèn cũng vội vội vàng vàng đánh xe rời đi, trong nhà biết được Tề Ngạo có thể đã đắc tội với kẻ mạnh khó lường, cho nên mới vội vàng triệu tập hộ viện, đề phòng bất trắc. Lâm Xung sau đó ép hỏi hài tử bị bắt kia giờ ở đâu, chuyện này lại không có ai biết, sau đó Lâm Xung bắt ép Tề phụ Tề mẫu, để bọn họ gọi mấy tên thủ hạ đi theo Đàm Lộ tới, một đường dò hỏi, mới biết hài tử kia bị Đàm Lộ mang đi, để cầu bảo mệnh. Trong lòng Lâm Xung hứng chịu đau đớn cuồn cuộn, trong lúc dò hỏi, đầu đau như búa bổ. Dù sao hắn cũng đã từng lăn lộn trên Lương Sơn, hỏi thêm mấy vấn đề nữa, nặng tay thuận tiện giết chết Tề phụ Tề mẫu, lại một đường xông ra khỏi sân. Tề phụ Tề mẫu vừa chết, đối mặt với sát thần như vậy, những tráng đinh còn lại đa phần tan tác như chim muông, đoàn luyện* trên trấn cũng đã tới, tự nhiên cũng không thể nào ngăn cản được sự xông pha của Lâm Xung. *Tổ chức vũ trang phản động địa phương mà giai cấp địa chủ dùng để trấn áp khởi nghĩa của nông dân và thôn trang từ thời Tống đến những năm đầu dân quốc. Lúc này đã là rạng sáng mùng bốn tháng bảy, trên trời không có ánh trăng, chỉ có lác đác mấy vì sao theo Lâm Xung một đường đi về phía tây. Trong tâm tình bi ai hắn cứ thế không chút manh mối nào không biết đã chạy được bao xa, nội tức hỗn loạn trên người dần trở nên tĩnh lặng, nhưng là thích ứng được hành động của cơ thể, tuôn trào không ngừng như sông lớn Trường Giang. Một đêm này của Lâm Xung trước là bị tuyệt vọng đả kích, khí huyết trên người cuồng loạn, sau bị thương rất nhiều từ trong cuộc đấu với Lâm Tông Ngô, nhưng hắn tôi luyện và nghiền ngẫm trong thời gian hơn mười năm gần như đã từ bỏ tất cả, trong lòng càng đau khổ, càng cố ý muốn từ bỏ, tiềm thức ngược lại càng chú tâm trui rèn thân thể hơn. Lúc này cuối cùng đã mất đi tất cả, hắn không còn bức bối, thời khắc võ đạo đại thành, theo một đêm này chạy xông xáo, cơ thể ngược lại dần bắt đầu hồi phục. Tâm trạng kịch liệt không thể duy trì quá lâu, sự hỗn loạn trong đầu Lâm Xung theo một đường chạy nhanh này cũng dần dần bình ổn lại. Trong lúc dần tỉnh táo, trong lòng chỉ còn lại thương tâm và trống rỗng to lớn. Hơn mười năm trước, thương tâm mà hắn không thể tiếp nhận, lúc này xoay chuyển trong đầu như đèn kéo quân, hồi ức khi đó không dám nhớ lại, lúc này lại phập phồng, vượt qua mười mấy năm, vẫn sinh động như thật. Biện Lương, võ quán, luận võ trắng đêm cùng đồng đạo, thê tử của thời điểm đó...... Sự truy đuổi của một đêm này, không thể đuổi kịp Tề Ngạo hoặc Đàm Lộ, đến khi chân trời dần lóe lên sắc trắng, bước chân Lâm Xung mới dần chậm lại, hắn đi tới trên một sườn núi nhỏ, tia nắng ban mai ấm áp dần xuất hiện phía sau lưng, Lâm Xung đuổi theo dấu bánh xe trên mặt đất, vừa đi, vừa lã chã rơi lệ. Không còn gì nữa cả...... Sau khi rơi lệ lần này, Lâm Xung cuối cùng đã không khóc nữa, lúc này trên đường cũng đã dần có người qua lại, Lâm Xung trộm y phục ở một thôn làng thay lên người, buổi chiều hôm đó, đến được một biệt uyển khác của Tề gia, Lâm Xung giết tướng đi vào, một phen tra khảo, mới biết đêm qua tháo chạy, Đàm Lộ và Tề Ngạo chia ra hai đường, Tề Ngạo đi được nửa đường lại thay đổi, để hạ nhân tới nơi này. Hài tử của Lâm Xung, lúc này đang trên tay Đàm Lộ. Tâm trí của Lâm Xung đã bình phục, nhớ lại trận đánh đêm qua, Đàm Lộ nửa đường đào vong, suy cho cùng không nhìn thấy kết quả của trận đánh, cho dù là lúc đó bị dọa sợ, bỏ chạy để giữ mạng trước, nhưng sau đó khẳng định vẫn phải trở về Ốc Châu nghe ngóng tình hình. Hai người Đàm Lộ, Tề Ngạo này mình đều phải tìm được rồi giết chết, nhưng chủ yếu vẫn phải tìm Đàm Lộ trước, nghĩ xong như vậy, lại bắt đầu chạy ngược trở về. Sau đó lại là một đường bôn ba, đến đêm hôm đó, cơ thể cuối cùng vẫn cảm nhận được đói khát. Lâm Xung thuận tay bắt được hai con rắn ở giữa núi gần đó, sau khi lột da thì ăn tươi nuốt sống, trước mắt đường dài vô tận, cơ thể hắn chung quy hai ngày hai đêm chưa từng nghỉ ngơi, nhưng kể cả ngồi xuống, nhắm mắt lại, cũng không thể nào ngủ được, ánh mắt, nụ cười, tiếng nói chuyện của thê tử chuyển động trước mắt, một thân váy trắng, sinh động như thật. Lại là một đường hành tẩu, đến lúc bình minh, lại là ánh nắng ban mai dâng lên, Lâm Xung ngồi bệt xuống trong bụi cỏ giữa đồng hoang, ngây người nhìn ánh nắng, lúc chuẩn bị rời đi, nghe được xung quanh có tiếng vó ngựa truyền đến, có rất nhiều người từ bên cạnh tập kích về đầu kia của con đường đi vào trong núi, lúc đến chỗ gần, bèn dừng lại, lục tục xuống ngựa. - Nhanh nhanh nhanh, đều cầm chắc binh khí...... - Nghe bồ câu đưa thư nói, gã đó một đường xuôi nam, hôm nay nhất định phải đi qua sơn khẩu chỗ này...... - Gặp phải cường địch, một trận đại chiến ở Tây Sơn Khẩu Lữ Lương, nghe nói vậy mà để hắn làm bị thương hơn hai mươi người, lần này ra tay, không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ gì đó với hắn...... - Hôm qua Kim Biên Tập đã đả thương chân tay kẻ đó, hôm nay nhất định không thể để hắn chạy thoát nữa. - Cầm chắc cường cung vào —— - Lưu lại người này, mỗi người thưởng tiền trăm quan! Ai đích thân giết chết được thưởng ngàn quan —— Đám người chạy nhanh, có người hò hét kêu to, tiếng bước chân bôn tẩu này nghe ra có đến bảy tám mươi người, ai nấy đều có võ nghệ. Nơi Lâm Xung ngồi sát bên loạn thạch, một lùm cỏ mọc, trong nhất thời không ai phát hiện ra hắn, hắn tự nhiên cũng không để ý những người này, chỉ ngơ ngẩn nhìn ánh bình minh kia, rất nhiều năm trước, hắn và thê tử thường xuyên ra ngoài đi chơi tiết thanh minh, cũng từng nhìn thấy ánh nắng sáng sớm như vậy. Bảy mươi, tám mươi người đi đến cánh rừng cách đó không xa để mai phục. Bên này còn có mấy kẻ đầu mục, đứng ở phụ cận nhìn biến hóa đằng xa. Lâm Xung muốn rời khỏi, nhưng cũng biết lúc này hiện thân rất phiền phức, nên yên tĩnh đợi một lát, trong núi đằng xa có thân ảnh lao vùn vụt tới. Bảy tám mươi người này nhìn qua, đều là đang mai phục một người. Chỉ đợi bọn họ đánh nhau, bản thân mình có thể rời khỏi, trong lòng Lâm Xung nghĩ như vậy, tuấn mã kia đã tới gần, Lâm Xung bèn nghe thấy có người thấp giọng nói. - Người này vô cùng lợi hại, chính là hảo thủ hàng đầu trong lục lâm, đợi chút nữa đánh nhau, ngươi đừng xông lên. - ......Cha, chúng ta sao có thể như vậy...... - Ngươi thì biết cái gì, người này là Bát Tí Long Vương của Xích Phong sơn, từng chiến đấu qua lại với người thiên hạ đệ nhất kia, hôm nay đầu của hắn quý giá, chúng ta tới lấy, nhưng lúc hắn vùng vẫy giãy chết chúng ta không tránh được phải hao tổn nhân thủ. Ngươi đừng tham gia vào mà tìm đường chết, tiền thưởng bên trên, đâu chỉ một người trăm quan......cha tự biết xử lý cho tốt, ngươi sống sót mới có mạng để tiêu...... Lời của hai cha con này vẫn chưa nói dứt bao lâu, bên cạnh đột nhiên có một bóng đen trùm tới, hai người quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy bên cạnh có một nam tử thân hình cao lớn đang đứng, trên mặt hắn có vết đao, vết thương cũ mới chồng chéo, trên người đang mặc một bộ y phục nông phu rõ ràng ngắn nhỏ cũ nát, đang nghiêng đầu trầm mặc nhìn bọn họ, ánh mắt cay đắng, xung quanh vậy mà không ai biết hắn tới đây từ lúc nào. Phụ tử vốn dĩ đều núp trên mặt đất, người trẻ tuổi kia đột nhiên rút đao vùng dậy, vung chém tới, trường đao này một đường chém xuống, đối phương cũng hất tay một cái, trường đao kia bèn chuyển hướng, chém ngược lại, đầu người trẻ tuổi bay lên không trung, người trung niên bên cạnh ánh mắt phẫn nộ như muốn nứt ra, đứng phắt dậy, trên trán bèn trúng một quyền, cơ thể hắn lùi ra mấy bước, ngã xuống đất, xương đầu vỡ vụn mà chết. Tất cả mọi người tức khắc bị động tĩnh này kinh động. Tuấn mã ở đầu kia tầm mắt đã tới gần, nam nhân trên lưng ngựa nhảy xuống đất, tay chân chạy nước rút trên mặt đất với tốc độ gần như ngựa phi, giống như một con nhện khổng lồ xé cỏ thuận theo thế núi leo lên. Mưa tên như châu chấu vút bay, nhưng hoàn toàn không bắn trúng hắn. Trong rừng có người hò hét, có người trong rừng cây nhảy ra, trường thương trong tay vẫn chưa cầm chắc, đột nhiên thay đổi phương hướng, cả người hắn đâm xuyên vào cây, thân ảnh của Lâm Xung từ bên cạnh đi ra, trong chớp mắt hóa thành gió bão lướt về phía mảnh người dày đặc chi chít kia......