Chương 1004: Chúng sinh đều khổ, nhân gian như mộng 3

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1004: CHÚNG SINH ĐỀU KHỔ, NHÂN GIAN NHƯ MỘNG 3 Trên những ngọn đồi vào ngày hè, ánh nắng bắt đầu trở nên sục sôi. Dưới bầu trời một giây trước vẫn còn có vẻ yên tĩnh, đột nhiên đã trở nên dâng trào cuồng loạn, trong rừng cây loạn thạch phân tán, đám người lao ra tay cầm đao binh, mặt mũi dữ tợn, trong tiếng gào thét như hung thú hồng hoang, giận dữ cuồng nộ, khiến người ta thấy mà sợ hãi. - Thịt hắn —— - Có mai phục —— - Giết hắn giết hắn —— - La Trát —— Trong gào thét vô số tiếng hò hét xen lẫn vào nhau. Bảy tám mươi người nói ra thì không nhiều, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt một hai người, lại như biển người đông đúc. Thân hình của Lâm Xung như tiễn, lướt lên từ bên cạnh, trong chớp mắt bèn có bốn năm người giết tới phía hắn, thứ đầu tiên đón tới chính là ám khí như phi đao phi hoàng thạch, những người này mới vừa tung ám khí ra, lại thấy thân ảnh đến phá rối đó đã tới gần, đụng vào ngực một người không ngừng tiến tới. Người bên cạnh không kịp dừng bước, chỉ kịp vội vã vung đao, thân hình của Lâm Xung lướt qua cực nhanh, thuận tay bắt được cổ một người. Bước chân hắn không ngừng, người nọ liên tục lùi về sau, cơ thể đập vào chân một tên đồng bạn, muốn vung đao, cổ tay lại bị Lâm Xung ấn vào ngực, Lâm Xung đoạt lấy đao thép, bèn thuận thế vung chém. Cái kẻ bị Lâm Xung đụng vào đầu tiên đó cơ thể bay lui ra ngoài bảy tám trượng, đập vào thân cây, miệng phun máu tươi, xương ức đã lõm xuống. Bên này Lâm Xung đột nhập vào đám người, bên cạnh giống như mang theo một dòng nước xoáy, ba bốn tên kẻ phỉ bị Lâm Xung dắt bay, vấp ngã, trong lúc chạy nhanh, hắn thuận tay chém mấy đao, kẻ địch bốn phía vẫn đang tràn qua, vội vàng ngừng bước, muốn đuổi chặn kẻ quấy rối đột nhiên xuất hiện này. Rừng cây nhỏ thưa thớt, thân ảnh Lâm Xung thẳng tiến, thuận tay vung lên ba đao, bèn có ba kẻ phỉ đối mặt với hắn trên người máu tươi bắn tung tóe lăn ra ngoài. Đằng sau đã có bảy tám người đang đánh bọc sườn đuổi theo, nhưng trong nhất thời không theo được tốc độ của hắn. Gần đó cũng có cao thủ búi tóc rối mù tay cầm song đao, mặt xăm kêu gào xông tới, trước là muốn chặn thân bên của hắn, lúc chạy tới chỗ gần đã biến thành sau lưng, kẻ này kêu gào chém mấy đao xuống lưng Lâm Xung, Lâm Xung chỉ tiến về phía trước, mũi đao đó mắt thấy bị hắn bỏ rơi sau lưng, trước là một bước, sau đó bèn kéo ra khoảng cách hai ba bước. Cao thủ song đao kia bèn thẹn quá hóa giận sau lưng ra sức đuổi, thần sắc càng thấy càng điên cuồng. Cao thủ dùng song đao này chính là “Phong Đao Thủ” La Trát trên trại Đồng Ngưu ở gần đó, trên Đồng Ngưu Lĩnh có chín tên đầu mục, Phong Đao Thủ xếp hàng thứ bảy, trong lục lâm cũng coi như có chút danh tiếng. Nhưng Lâm Xung lúc này không hề bận tâm trước mặt hay sau lưng là ai, chỉ một đường xông lên phía trước, phía trước một tên lâu la cầm thương đâm trường thương tới, Lâm Xung đón lấy mũi thương mà lên, đao thép trong tay chém qua dọc theo cán thương, máu tươi bùng nổ, mũi đao chém đứt hai tay kẻ đó, đao phong của Lâm Xung chưa ngừng, thuận thế vung lên một vòng tròn lớn, ném về phía sau. Trường thương lại rơi xuống mặt đất. La Trát vốn dĩ nhìn thấy ác tặc phá rối này cuối cùng bị chặn lại trong một chốc, giơ song đao lên chạy càng nhanh, nhưng thấy đao thép kia gào thét bay về phía sau, hắn “á” một tiếng nghiêng đầu, mũi đao áp vào mặt hắn bay qua, trúng vào ngay giữa ngực một tên lâu la phía sau, La Trát vẫn chưa kịp thẳng người, thanh trường thương rơi xuống đất kia đột nhiên như đang sống, từ dưới đất nhảy dựng lên. Trong thương pháp của trường thương có tuyệt kỹ phượng gật đầu, lúc này mũi thương rơi xuống đất kia hệt như phượng hoàng đột nhiên ngóc đầu dậy, nó dừng lại một khoảnh khắc trước mắt La Trát, rồi bị Lâm Xung kéo về phía trước. La Trát vung vẩy song đao, cơ thể vẫn chạy về phía trước tận mấy bước, bước chân mới trở nên xiêu vẹo, đầu gối gập xuống đất, đứng dậy, chạy thêm một bước nữa lại ngã xuống. Trước đó khoảnh khắc Lâm Xung kéo trường thương lên, thân hình La Trát không kịp dừng bước, cổ họng đã đâm vào mũi thương đó, mũi thương treo lơ lửng giữa không trung, cắt đứt cổ họng của hắn. Trung Nguyên rối ren, vị thất đương gia của trại Đồng Ngưu này xưa nay cũng là nhân vật lợi hại danh chấn một phương, lúc này chỉ là đuổi theo bóng lưng kia, bản thân lại đụng vào mũi thương chết rồi. Lâu la phía sau vung vẩy đao thương, gào thét xông qua vị trí của hắn, có kẻ kinh hãi liếc nhìn, người phía trước đó bước chân không dừng lại, tay cầm trường thương phía đông đâm một nhát, phía tây đâm một nhát, bèn có ba kẻ phỉ xông tới lăn vào bụi cỏ, thân thể co quắp, có thêm vết thương không ngừng trào máu. Những năm gần đây, Nữ Chân, Ngụy Tề chiếm cứ Trung Nguyên, đa số người sống khổ không thể tả, kẻ có chút chút võ nghệ vào rừng làm cướp, tụ nghĩa một phương, giữa thành trì lớn nhỏ đều là chuyện thường. Loạn thế phá vỡ một tia ôn nhu cuối cùng trong lục lâm, nhóm sơn phỉ xưa nay lấy danh nghĩa kháng Kim, chuyện làm ăn đa phần vẫn dừng lại trên người Hán, cuộc sống quanh năm liếm máu trên lưỡi đao tạo ra hung tính con người. Cho dù là ngoài ý muốn xuất hiện bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, đám đông vẫn gào rống cuồn cuộn tiến lên. Một bên khác, người đưa tin mà bọn họ chặn giết thân hình cực nhanh, trong chớp mắt, cũng chen vào đám đông quân chạy cánh giữa những mũi tên thưa thớt, Bát Tí Hỗn Đồng Côn nặng nề đụng vào là gãy, kéo lấy đám người truy đuổi, giết vào trong rừng cây với tốc độ cao. Cùng lúc năm sáu người ngã xuống, cũng có càng nhiều người hơn xông qua. Cao thủ lấy ít đánh nhiều, phương thức mà hai người lựa chọn đều tương tự, đồng dạng đều là giết vào rừng cây với tốc độ cao, mượn thân pháp nhanh chóng lướt đi, tuyệt đối không để kẻ địch hội tụ. Chỉ là lần chặn giết này, Sử Tiến vẫn là mục tiêu chính, trại Đồng Ngưu tụ tập rất nhiều đầu mục, bên phía Lâm Xung biến hóa bất ngờ, kẻ thật sự qua đó chặn giết, bèn chỉ có một mình thất đầu mục La Trát. Thủ lĩnh Đường Khảm của trại Đồng Ngưu này, hơn mười năm trước chính là đại kiêu lục lâm thủ đoạn độc ác, những năm gần đây, ngày tháng bên ngoài càng lúc càng khó khăn, hắn dựa vào một thân tàn nhẫn, ngược lại khiến cho ngày tháng của trại Đồng Ngưu ngày một tốt hơn. Lần này được rất nhiều tiền vật, chặn giết Bát Tí Long Vương xuôi nam —— nếu như Xích Phong sơn vẫn còn, hắn sẽ không dám có ý định này, nhưng mà Xích Phong sơn sớm đã nội chiến, sau khi Bát Tí Long Vương bại dưới tay Lâm Tông Ngô, người được cho là võ đạo tông sư hàng đầu thiên hạ, Đường Khảm bèn động tâm tư, muốn làm tốt chuyến này, từ đó dương danh lập vạn. Võ đạo tông sư có lợi hại cỡ nào, cũng không địch lại được kiến nhiều có thể cắn chết voi, những năm này trại Đồng Ngưu dựa vào tàn độc máu tanh thu nạp không ít kẻ liều mạng, nhưng cũng vì thủ đoạn quá mức độc ác, quan phủ gần đó chèn ép rất nặng nề. Nếu như trại còn muốn phát triển, thì phải giành được danh tiếng lớn. Giết Bát Tí Long Vương lạc đàn, chính là cơ sở tốt nhất cho danh tiếng này, còn về danh tiếng tốt xấu, danh tiếng xấu cũng có thể khiến người ta sống tốt, không có danh tiếng mới phải nhịn đói tới chết. Hắn được tin báo, lần này xuất ra hết hảo thủ trong trại, đều là kẻ lợi hại đã nhận được tiền trợ cấp, không sợ sống chết. Lúc này Sử Tiến tránh được mưa tên, xông vào rừng cây, côn pháp của hắn nổi tiếng thiên hạ, không ai có thể đối đầu cứng rắn, nhưng Đường Khảm chỉ huy thủ hạ vây giết lên, trong chốc lát, cũng đã kéo chậm được tốc độ của đối phương một chút. Bát Tí Long Vương kia trên một đường này gặp phải chuyện chặn giết tuyệt không chỉ có một hai lần, trên người vốn đã có vết thương, chỉ cần có thể kéo chậm tốc độ của hắn, đám đông nhao nhao lao lên, hắn cũng chưa hẳn đã thật sự có bốn đầu tám tay. Sử Tiến này đã là một trong mấy người mạnh nhất thiên hạ, một bên khác cho dù có tới cái gọi là “nghĩa sĩ” cứu viện, một hai tên, trại Đồng Ngưu cũng không phải chưa từng giết qua. Ai ngờ mới qua không lâu, chém giết phía sau kéo dài, trong chớp mắt từ đầu nam vòng đến đầu bắc của khu rừng, đám người trong trại ở bên kia vậy mà không chặn được người tới, bên này Sử Tiến đang tả xung hữu đột trong đám người ở rừng cây, đám người liều mạng hò hết xông lên, một đầu khác lại đã có người đang gọi. - Kẻ địch lợi hại...... - Ngăn hắn lại ngăn hắn lại —— - Mẹ kiếp, lão tử lột da ngươi, lột da ngươi, giết cả nhà ngươi —— Trong tiếng rống này lại toàn là hoảng loạn. Đường Khảm đang dẫn người xông đến Sử Tiến, lúc này hét lớn. - La Trát —— Mới có người đáp. - Thất đương gia chết rồi, gặp phải cường địch. Lúc này trong rừng cây tiếng hô giết như thủy triều, có kẻ cầm đao xông loạn, có kẻ gương cung lắp tên, có kẻ bị thương ngã xuống, khí tức máu tanh tràn ngập. Chỉ nghe Sử Tiến hét lớn một tiếng. - Hảo thương pháp, là anh hùng phương nào! Rừng cây vốn là một sườn dốc nhỏ, hắn ở phía trên, đã nhìn thấy thân ảnh cầm thương đi ở dưới. Thân ảnh kia nói một câu. - Hướng nam! Trong lúc nội lực bức phát, thanh âm bình ổn lại cuộn trào mãnh liệt lan tràn như thủy triều, Đường Khảm nghe đến da đầu tê rần, người đột nhiên giết tới này, vậy mà là một đại cao thủ thiết nghĩ không hề thua kém Sử Tiến. Trong lúc nhất thời đột nhiên cắn chặt răng, dẫn theo người lao lên. - Không đi được —— Hơn tám mươi người vây giết hai người, một người trong đó còn bị thương, tông sư thì thế nào? Như vậy mới vọt ra không xa, chỉ thấy ở đầu kia rừng cây một thân ảnh cầm thương xuyên tới, phía sau hắn, hơn mười người phát lực đuổi theo, vậy mà vẫn không đuổi kịp, một tiểu đầu mục của trại Đồng Ngưu xông tới, người đó vừa chạy nhanh, vừa thuận tay đâm ra một thương, cơ thể của tiểu đầu mục bị hất văng xuống đường, nhìn qua tự nhiên đến nỗi như hắn chủ động dùng ngực đón lấy mũi thương đó vậy. Thân ảnh kia liếc nhìn Đường Khảm từ đằng xa, hướng lên trên khu rừng vòng qua, tinh nhuệ của trại Đồng Ngưu bên này không ít, đều là chạy nhanh tới muốn chặn giết Sử Tiến. Đường Khảm nhìn nam tử cầm thương đó mơ hồ lượn nửa vòng tròn từ bên trên, rồi lao xuống, nhìn chằm chằm Đường Khảm trong tầm mắt. - Ngăn hắn lại! Giết hắn —— Đường Khảm đung đưa một cặp chùy nặng trong tay, hét lên thành tiếng, nhưng thân ảnh kia còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, người kia thấp người phủ phục, mượn xung lực của sườn dốc, hóa thành một đường xám thẳng tắp, kéo dài tới. Bên cạnh Đường Khảm, cũng toàn là hảo thủ của trại Đồng Ngưu, lúc này có bốn năm người đã xếp thành một hàng phía trước, đám đông nhìn vào thân ảnh chạy như bay đến kia, trong mơ hồ, lạc mất hồn vía. Tiếng rít gào lan tràn đến, thân ảnh kia không cầm thương, bước chân lao nhanh như trâu sắt cày đất. Quá nhanh. Mấy người cơ hồ là đồng thời ra chiêu, nhưng mà thân ảnh kia còn nhanh hơn so với tầm mắt thấy được, trong khoảnh khắc tiếp xúc, từ trong khe hở của đao thương, cứng rắn phá ra một con đường. Bức tường người như vậy bị một người phá ra một cách dã man, Đường Khảm chưa từng nhìn thấy tình huống tương tự như thế trước đây, hắn chỉ thấy sự uy hiếp khổng lồ kia đột nhiên gào thét đến như hồng thủy mãnh thú, tay hắn cầm song chùy hung hăng nện xuống, thân hình Lâm Xung càng nhanh, bả vai hắn đã lấn lên, tay phải đẩy lên giữa hai tay Đường Khảm, trực tiếp đập lên cằm Đường Khảm. Toàn bộ hàm dưới ngay cả răng trong miệng hoàn toàn vỡ nát lập tức.