Chương 1010: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 3

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1010: XƯƠNG KÊU VANG, MÁU THIÊU ĐỐT 3 Bóng đêm dọa người, gió thu yên ắng. Sau khi bí mật gặp gỡ với Lục Kiều Sơn, Tô Văn Phương rời khỏi quân danh từ mặt bên. Lúc quay đầu nhìn, nơi đóng quân của Võ Tương quân lạnh lẽo kéo dài, quân uy chỉnh tề, ánh sáng ngọn đuốc giống như phản chiếu biển sao trên bầu trời. Tình hình đã trở nên phức tạp. Đương nhiên, tình huống phức tạp này đã xuất hiện vào mấy tháng trước, hiện giờ cũng chỉ là đẩy cục diện này lên thêm một chút nữa mà thôi. Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng Tô Văn Phương cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê rần. - Thái độ của Lục Kiều Sơn mơ hồ, xem ra là có ý định kéo dài. Nếu như vậy đã có thể kéo đổ Hoa Hạ quân, hắn đương nhiên sẽ thấy thích thú. Một đoàn người cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh, trên đường Tô Văn Phương thấp giọng trò chuyện với Trần Đà Tử theo cùng. Vị đao khách lưng còng từng thủ đoạn độc ác này tuổi đã năm mươi, trước đó lão đảm nhận vị trí vệ sĩ thân cận của Ninh Nghị, sau đó dẫn dắt đội quân pháp trong nội bộ Hoa Hạ quân, trong Hoa Hạ quân địa vị không thấp, tuy rằng Tô Văn Phương chính là quan hệ thông gia với Ninh Nghị, nhưng cũng rất tôn trọng lão. Lão nhân tóc nửa bạc lúc này đã không còn nhìn ra phong mang quỷ lệ ngày nào, ánh mắt so với nhiều năm trước cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều, lão ghìm dây cương, gật đầu, thanh âm hơi khàn khàn. - Binh của Vũ triều, ai mà không muốn? - Hắn ngồi nhìn thế cục phát triển, thậm chí đẩy giúp một tay, ta đều đã cân nhắc đến. Nhưng lúc trước nghĩ tới, những thư sinh như Lý Hiển Nông này cứ nhất định phải gây chuyện, về phương diện này Võ Tương quân qua lại với chúng ta đã lâu, chưa chắc dám theo đến cùng, nhưng giờ xem ra, cách nghĩ của Lục Kiều Sơn chưa hẳn đã thế. Hắn nhìn thì thơn thớt nói cười, trong lòng nói không chừng rất có giới hạn. - Ý là...... Trần Đà Tử quay đầu nhìn một chút, ánh sáng le lói ở nơi đóng quân đã ở sau núi đằng xa rồi. - Điệu bộ hiện giờ là giả, hắn thật sự muốn làm rắn lên? Tô Văn Phương gật đầu. - Sợ tự nhiên không sợ, nhưng dù sao mười vạn người đó, Trần thúc. - Vậy cũng nên để người mặt nam thấy chút mưa gió. - Vẫn hy vọng thái độ của hắn có thể có biến chuyển. Trời nam đất bắc, mỗi một nơi có thế cục của nơi đó. An phận ở tây nam ba năm, ngày tháng của Hoa Hạ quân tuy rằng cũng không được coi là tốt lắm, nhưng so với huyết chiến của Tiểu Thương Hà, đã được gọi là sóng yên gió lặng. Đặc biệt là sau khi thương đạo mở ra, xúc tu thế lực của Hoa Hạ quân xuôi theo thương lộ vươn ra ngoài, bao trùm bốn lộ Xuyên Hiệp, đám người Tô Văn Phương hành sự bên ngoài, quân đội và quan phủ mắt nhắm mắt mở, cũng không được coi là nguy hiểm. Nhưng mà lần này, triều đình cuối cùng đã hạ lệnh, Võ Tương quân thuận thế mà làm, quan phủ gần đó cũng bắt đầu thực hiện chính sách đàn áp đối với Hắc Kỳ quân. Đám người Tô Văn Phương dần dần co cụm, hoạt động từ sáng chuyển vào tối, hình thế tranh đấu cũng bắt đầu trở nên sáng tỏ. Võ Tương quân có động thủ hay không, lại là một khâu mấu chốt nhất trong toàn bộ thế cục lớn. .................... Nắng gắt cuối thu tàn phá buổi đêm nóng bức, ánh đèn như hạt đậu vẫn đang thắp sáng, dưới ánh đèn, là một bức thư vẫn đang viết dở: - Thương Chi hiền huynh như ngộ*: *Như ngộ: như được gặp mặt, lời đầu thư xưa hay dùng. Thư tới của huynh đã biết. Biết cục diện Giang Nam thuận lợi, dân chúng một lòng đối kháng Nữ Chân, triều ta có thái tử hiền, tướng hiền, lòng đệ rất an ủi, nếu cứ như vậy mãi, chính là Vũ triều ta phục hưng có hy vọng. Từ khi đệ tới tây nam, nhân tâm mông muội, cục diện gian nan, nhưng được chúng hiền tương trợ, giờ đây bắt đầu được phá cục, đã đều biết Hắc Kỳ hiểm ác, quần tình mãnh liệt, có hy vọng đánh dẹp hắn. Thành Mậu hiền huynh giảng giải đại nghĩa cho tù vương Ni tộc trong Lương Sơn, khá có hiệu quả, nay người Di cũng biết đại nghĩa, đại thị, đại phi (đúng sai) thiên hạ, tuy ở nơi man di, nhưng cũng có nghĩa sĩ thảo phạt Hắc Kỳ đốt ruộng lúa của hắn, cắt đứt thương lộ của hắn, tiểu nhân Hắc Kỳ bị vây khốn trong núi, hoảng loạn bất an. Thành Mậu hiền huynh có đại công đại đức với Vũ triều, với thiên hạ, đệ thẹn không bằng. Nay thế cục tuy sáng tỏ, tai hoạ ngầm vẫn còn. Lục Kiều Sơn Võ Tương quân, dùng binh tự cao, chần chừ lưỡng lự, thái độ khó hiểu, hắn và phỉ quân Hắc Kỳ thường ngày cũng có lui tới. Mà nay dưới trọng lệnh triều đình, Lục lấy danh nghĩa tướng bên ngoài (có thể không nghe quân lệnh), cũng chỉ đóng quân ngoài núi, không chịu tiến thêm. Loại nhân vật này, hoặc láu cá hoặc lỗ mãng, đại sự khó đủ mưu lược, đệ và chúng hiền thương nghị, không thể ngồi yên chờ đợi, bất luận tâm tư của Lục thế nào, cần khuyên hắn tiến tới, đấu một trận đường hoàng với Hắc Kỳ. May mắn lần này đến phía tây, bên trong chúng ta không phải chỉ có chúng hiền Nho giáo, cũng có võ giả hào kiệt biết đúng sai theo cùng. Chuyện chúng ta làm, là vì sự hưng thịnh của Vũ triều, của thiên hạ, vì sự yên bình của chúng sinh, ngày sau nếu như gặp nạn, mong Thương Chi hiền huynh tặng tiền bạc tài vật đến nhà những người liệt kê dưới đây, để con cháu huynh đệ của họ biết được cha và anh họ vì sao phải bỏ mặc sống chết không màng. Tội chỉ vì gia quốc nguy vong, mà không thể vẹn hiếu đạo, dập đầu ở đây. Nay người tham dự trong này có: Giang Nam đại hiệp Triển Thiệu, Hàng Châu tiền bộ đầu Lục Huyền, Gia Hưng Giản Minh Chí...... Đèn đóm lắc lư, nét bút Long Kỳ Phi bay lượn, viết vào từng cái tên một, hắn biết, những cái tên này, có thể đều sẽ lưu lại vết tích tại hậu thế, để người người ghi nhớ, vì để hưng thịnh Vũ triều, đã từng có biết bao người mạo hiểm hiến thân người sau tiếp bước người trước, không màng sống chết. Viết xong phong thư này, hắn đính kèm một số ngân phiếu, rồi mới niêm phong lại gửi đi. Sau khi ra khỏi thư phòng, hắn gặp được một số người đang chờ đợi bên ngoài, trong những người này có văn có võ, ánh mắt kiên định. - ......Đất tây nam, Hắc Kỳ thế lớn, cũng không phải chuyện quan trọng nhất, nhưng từ sau khi Vũ triều ta nam thú, quân đội lớn mạnh, Võ Tương quân, Lục Kiều Sơn, thật sự là một tay che trời. Chuyện lần này tuy rằng có tri phủ đại nhân trợ giúp, nhưng lợi hại trong đó, chư vị không thể không rõ, nên Long mỗ sau cùng nói một câu, nếu có người rút lui, tuyệt không ghi hận...... Gió đêm nức nở từ nơi này đi qua. .................... Sáng sớm ngày thứ hai sau khi giao thiệp với Lục Kiều Sơn, Tô Văn Phương bèn phái thành viên Hoa Hạ quân vào núi, truyền đạt thái độ của Võ Tương quân. Sau đó liên tục ba ngày, hắn đều khua chuông gõ trống gặp mặt thương lượng đàm phán với Lục Kiều Sơn. Đàm phán tiến triển không nhiều, Lục Kiều Sơn mỗi một ngày đều cười híp mắt tới bồi tiếp Tô Văn Phương nói chuyện phiếm, chỉ là không chịu lui bước trước điều kiện của Hoa Hạ quân. Có điều hắn cũng nhấn mạnh, Võ Tương quân cũng tuyệt đối sẽ không thật sự đối địch với Hoa Hạ quân, hắn đóng quân ở vòng ngoài Lương Sơn, mỗi ngày đều không có việc gì làm, chính là chứng cứ. Ngược lại lùng bắt của quan phủ bên ngoài đối với Hắc Kỳ quân càng ngày càng lợi hại, nhưng mà đây cũng là chấp hành mệnh lệnh của triều đình, Lục Kiều Sơn tự nhận cũng không có nhiều biện pháp cho lắm. - Chuyện lần này, khâu quan trọng nhất vẫn là ở kinh thành. Có một ngày thương lượng, Lục Kiều Sơn nói như vậy. - Bệ hạ hạ quyết tâm và ra lệnh, chúng ta làm quan làm lính, sao có thể chống lại? Hoa Hạ quân đều có qua lại với rất nhiều đại nhân trong triều, phát động những người này, khiến người phế bỏ mệnh lệnh, bao vây của Lương Sơn thuận thế có thể gỡ, nếu không chỉ đành giằng co tiếp như vậy, chuyện làm ăn chẳng phải không làm sao, chỉ là khó khăn hơn thường ngày một chút. Tôn sứ à, không có đánh trận đã là rất tốt rồi, mọi người vốn đều không hề thoải mái......còn về tình hình trong Lương Sơn, Ninh tiên sinh bất luận thế nào cũng nên tiêu diệt Mãng Sơn bộ gì đó, với thực lực của Hoa Hạ quân, chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay...... Lục Kiều Sơn mỗi ngày lại là cười bồi hoặc là khó xử, phát huy hình tượng quan liêu không muốn làm việc một cách vô cùng tinh tế. Nói tới tình hình bên trong Lương Sơn, từ khi Mãng Sơn bộ chia thành tốp nhỏ, Hoa Hạ quân thân là người bên ngoài đến dường như cũng có vẻ không có cách nào với họ. Tô Văn Phương không rõ lắm chuyện bên trong núi, nhưng đã cảm nhận được mỗi một ngày thêm căng cứng, hắn từng nghe Ninh Nghị nói qua câu chuyện nước ấm nấu ếch*. *Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà……chết từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay. - Lục Kiều Sơn không có ý gì tốt. Hôm đó nói với Trần Đà Tử toàn bộ câu chuyện này, lúc Trần Đà Tử thuyết phục hắn rời khỏi, Tô Văn Phương lắc đầu. - Nhưng mà cho dù phải đánh, hắn cũng sẽ không tự ý giết sứ giả, ở lại giằng co chỗ này là an toàn, trở về trong núi, ngược lại không có chuyện gì để làm. Hắn nói như vậy, Trần Đà Tử tự nhiên cũng gật đầu đáp ứng, lão nhân tóc đã bạc không hề bận tâm với việc thân ở trong hiểm cảnh, hơn nữa theo lão thấy, Tô Văn Phương nói cũng có lý. Qua thêm một ngày, người tiến hành thương lượng với Tô Văn Phương chính là phụ tá Tri Quân Hạo trong quân, đôi bên thảo luận các loại chi tiết, nhưng mà sự tình chung quy vẫn không thể bàn ổn thỏa, Tô Văn Phương đã cảm nhận được sự trì hoãn của đối phương một cách rõ ràng, nhưng hắn cũng chỉ có thể bàn bạc ở chỗ này, theo hắn thấy, để Lục Kiều Sơn từ bỏ tâm thế đối kháng, cũng không phải không có cơ hội, chỉ cần có một phần cơ hội, cũng đáng để hắn cố gắng ở đây rồi. Chiều hôm đó trở về không lâu, Tô Văn Phương đang xem xét lời trình bày mới cho ngày mai, bên ngoài sân viện chỗ ở, đột nhiên phát ra tiếng vang. Âm thanh đao binh va chạm trong tích tắc vút lên, có người la hét, có người rống to, cũng có tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, hắn mới chỉ hơi sững sờ, Trần Đà Tử đã xuyên cửa vào, một tay lão cầm đơn đao, trên mũi đao vẫn thấy máu, tóm lấy Tô Văn Phương, nói một tiếng. - Đi —— Tô Văn Phương liền bị túm ra ngoài. Tô Văn Phương không có võ nghệ gì, một đường này bị lôi kéo loạng choạng xiêu vẹo, bên ngoài sân viện, cộng thêm cả Trần Đà Tử, tổng cộng có bảy chiến sĩ của Hoa Hạ quân, phần lớn đều đã trải qua chiến trường Tiểu Thương Hà, lúc này đã cầm binh khí lên. Mà bên ngoài sân, tiếng bước chân, tiếng ngựa đều đã vang lên, không ít người xông vào trong sân, có người hét lớn. - Ta chính là Giang Nam Lý Chứng Đạo —— Bị chém chết dưới đao. Trần Đà Tử kéo lấy Tô Văn Phương, chém giết chạy nhanh về phía ám đạo đường lui trước đó đã dự định sẵn, ngọn lửa đã bốc cháy lên từ phía sau. Đầu đường bên ngoài, hỗn loạn đã khuếch tán, Long Kỳ Phi phấn khích nhìn cuộc vây bắt phía trước cuối cùng đã triển khai, các hiệp khách giết vào trong sân viện, chiến mã chạy nhanh tụ tập, tiếng gào thét vang lên. Đây là lần đầu tiên hắn chủ trì hành động như thế này, gò má thư sinh trung niên đều đỏ ửng, sau đó có người tới báo cáo, bên trong chống cự kịch liệt, hơn nữa có mật đạo. - Đuổi lên bọn chúng, đuổi lên bọn chúng......mật đạo nhất định không xa, đuổi lên bọn chúng —— Long Kỳ Phi hoảng loạn la hét. Mật đạo đích thực không xa, nhưng mà sự phối hợp và chém giết của bảy chiến sĩ Hắc Kỳ quân khiến người ta sợ hãi, hơn mười tên hiệp sĩ xông vào hầu như đã bị chém chết tại chỗ ngay trong sân. Người chiến sĩ Hắc Kỳ quân đầu tiên chết tại lối vào của mật đạo, hắn đã bị thương nặng, nỗ lực ngăn cản đám người bám theo, nhưng cũng không thành công. Chiến sĩ Hắc Kỳ quân thứ hai chết tại lối ra của mật đạo, hơi ngăn cản đám người đuổi theo lên trong chốc lát. Khoảng cách mật đạo kéo qua chẳng qua là một con phố, đây là nơi ở dùng cho lúc khẩn cấp đột xuất, vốn dĩ cũng không triển khai được công trình đất gỗ quy mô lớn. Dưới sự ủng hộ của tri phủ Tử Châu, Long Kỳ Phi đã phát động được rất nhiều người, Trần Đà Tử dẫn theo Tô Văn Phương xông ra ngoài bèn bị phát hiện, càng nhiều người hơn bao vây tới. Trần Đà Tử buông Tô Văn Phương ra, quơ lấy song đao xông vào đường hẹp ngõ hẻm gần đó. Tuy lão đã đầu tóc hoa râm, nhưng song đao trong tay hung hãn tàn độc, hầu như một bước một chém một chặt sẽ có một người ngã xuống. - Theo kịp ta. Trần Đà Tử hô to lên như vậy, cùng bốn quân nhân Hoa Hạ một đường chém giết tiến về phía trước, trong chớp mắt đã mở ra một con đường trong thế cục hỗn loạn. Trên đường lại có một binh sĩ Hoa Hạ quân ngã xuống, những người khác ít nhiều gì cũng đã bị thương. - Trần thúc, trở về nói tin tức cho tỷ phu tin tức...... - Ngươi trở về! Lão nhân rống to. - Ta không đi được nữa rồi, tin tức quan trọng. Tô Văn Phương kéo lê cái chân đã bị trúng tên, toàn thân đều đang run rẩy, cũng không biết là vì đau đớn hay sợ hãi, hắn hầu như mang theo tiếng khóc nức nở lặp lại một câu. - Tin tức quan trọng...... Phía trước vẫn còn có nhiều người hơn nhào tới, lão nhân quay đầu nhìn một cái, hét lên một tiếng bi phẫn. - Mấy vị huynh đệ giết cùng ta —— Dẫn đầu đi trước như báo săn. Khi lão xông ra khỏi tầm mắt của Tô Văn Phương, Tô Văn Phương đi tới dưới một cái cây ở ven đường, mấy quân nhân Hoa Hạ vẫn đang chém giết, có người ngã xuống khi đang đi về phía trước, có hai người vẫn bảo vệ trước người Tô Văn Phương, Tô Văn Phương hô. - Dừng tay! Chúng ta đầu hàng! Trong đó một binh sĩ Hoa Hạ quân không chịu đầu hàng, xông lên phía trước, bị trường thương đâm chết trong đám người, người còn lại mắt thấy cảnh tượng này, chậm rãi giơ tay lên, vứt đao trong tay đi, mấy hào khách giang hồ cầm xiềng xích đi tới, binh sĩ Hoa Hạ quân này bay vút lên, tóm lấy trường đao vung ra. Những hiệp sĩ kia không ngờ được trong tình huống thế này hắn vẫn muốn liều mạng, đao thương đưa tới, đâm xuyên hắn trên trường thương, nhưng một đao cuối cùng của binh sĩ này cũng chém vào cổ của “Giang Nam đại hiệp” Triển Thiệu, hắn ôm lấy cổ, máu tươi tung tóe, lát sau chết đi. Binh sĩ Hoa Hạ quân cuối cùng này cũng bị chém bay đầu sau khi chết một khắc. Tô Văn Phương nhìn thi thể của đám người, vừa run rẩy vừa ngã phịch xuống dưới gốc cây, chân của hắn bị tiễn bắn thủng, đau đớn khó chịu đựng nổi, nước mắt cũng chảy ra. Trong ngõ hẻm cách đó không xa, Long Kỳ Phi đi tới, nhìn những hiệp sĩ và bộ khoái thương vong trên cả một đường, sắc mặt trắng bệch, nhưng không lâu sau nhìn thấy đã bắt được Tô Văn Phương, tâm tình mới tốt hơn được một chút. Quân nhân Hoa Hạ gì đó, cũng sẽ sợ đến phát khóc. Hắn lệnh cho đám người tóm lấy Tô Văn Phương, lại gọi đại phu tới chữa trị cho hắn, qua một lúc sau, đội ngũ của Võ Tương quân cũng tới, dẫn đầu là Lục Kiều Sơn mặt mũi hầm hầm, tới vây quanh thị trấn, không cho phép người rời khỏi, yêu cầu Long Kỳ Phi giao người. Nơi gần quân doanh, cho dù là tri phủ Tử Châu chấp pháp, cũng không nên vươn tay tới. Càng có nhiều thư sinh, cũng bắt đầu tràn qua bên này, chỉ trích quân đội có phải muốn bao che cho loạn phỉ của Hắc Kỳ quân. Hôm đó, hai bên giằng co kéo dài một lúc. Lục Kiều Sơn cuối cùng rút đi, mặt khác, Trần Đà Tử máu me khắp người đi trên đường trở về Lương Sơn, người truy sát phía sau đuổi tới...... Tô Văn Phương bị xiềng xích và giải về Tử Châu, thời gian khó khăn giờ mới bắt đầu. Long Kỳ Phi gửi thư đi kinh thành: - ......Đại sự bên ta ban đầu đã xong, nếu sự tình thuận lợi, Võ Tương quân đã không thể không bất hòa với nghịch phỉ Hắc Kỳ, việc này nhân tâm sảng khoái, trong đó có mười mấy nghĩa sĩ hy sinh, tuy rằng không thể không có hy sinh, nhưng chung quy vẫn khiến người tiếc hận...... ......Nếu việc này chưa định, chúng ta sẽ lần nữa đưa ra yêu cầu với Lục tướng quân, để Võ Tương quân không thể trì hoãn qua loa, dự định liên quan đến nước nhà, chuyện này đã không thể kéo dài thêm nữa, cho dù chúng ta hy sinh ở nơi này, cũng sẽ không tiếc...... Sau đó lại có thêm rất nhiều lời khẳng khái. Lục Kiều Sơn trở lại quân doanh, hiếm thấy trầm mặc rất lâu, không trao đổi với Tri Quân Hạo về ảnh hưởng của chuyện lần này. Bên trong Lương Sơn, một cơn bão táp to lớn cũng đã ấp ủ hoàn tất, đang bộc phát ra......