Chương 1011: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 4

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1011: XƯƠNG KÊU VANG, MÁU THIÊU ĐỐT 4 Khí trời nóng bức, gió núi thổi qua, lay động cây cối xanh biếc trên đồi và ruộng vàng dưới núi, huyện Hòa Đăng giữa núi lớn này, giữa từng căn nhà, cờ xí màu đen đã bắt đầu di chuyển. Chuyện thình lình xảy ra là vào buổi sáng, theo tiếng kèn hiệu, quân đội tụ tập với quy mô lớn, sau đó nhanh chóng xuất phát. Trong vòng một canh giờ, đội vệ thú Hoa Hạ quân ở Hòa Đăng đã có một nửa xuất phát từ chỗ này, số còn lại cũng đã tiến vào trạng thái phòng bị giới nghiêm. Cho dù từ lúc Mãng Sơn bộ tiến công tới giờ, ba huyện Hòa Đăng đã tăng cường giới bị và dân binh tuần tra xung quanh bất cứ lúc nào, nhưng hành động đột ngột thế này, vẫn khiến cho dân chúng phụ cận huyện thành đột nhiên thần kinh căng thẳng. Từ sau khi trở mặt với Mãng Sơn bộ, lần này, có chuyện lớn đã xuất hiện. Hòa Đăng là trung tâm chính trị trong ba huyện, dân cư trú gần đó phần lớn là trại Thanh Mộc, Tiểu Thương Hà và cả những lão nhân theo đến sau khi Tây Bắc bị tàn phá, mắt thấy tình thế đột nhiên biến hóa, không ít người đều tự động cầm lấy binh khí ra cửa, tham gia vào giới bị xung quanh, cũng có một số người nghe ngóng, hiểu được căn nguyên có thể của tình thế này. Kể từ khi triều đường bắt đầu chính thức phong tỏa khu vực Lương Sơn, sau khi Mãng Sơn bộ liên kết với một số bộ lạc nhỏ động thủ, Hoa Hạ quân vẫn luôn liên hệ với các bộ lạc Ni tộc, thương nghị đối sách sau này và chuyện liên thủ. Lần này, dưới sự dẫn đầu của bộ lạc Hằng Khánh có danh tiếng tương đối tốt trong các tộc, phụ cận có tổng cộng mười sáu bộ của Ni tộc tụ hội liên kết đồng minh, thương nghị làm sao ứng phó chuyện này, hôm trước, Ninh Nghị tự mình động thủ tham gia hội họp, đến hôm nay, có lẽ nhận được tin tức, sắp xảy ra vấn đề. Chỗ ở của bộ lạc Hằng Khánh nơi mười sáu bộ liên kết đồng minh là Tiểu Hôi Lĩnh cách Hòa Đăng có tới mấy chục dặm đường núi, nhân viên tùy tùng mà Ninh Nghị mang theo lại chỉ có năm trăm người. Nếu như trong toàn bộ quá trình liên kết đồng minh thật sự xảy ra vấn đề lớn, Hoa Hạ quân rất có thể sẽ không kịp cứu viện. Lần này mấy ngàn đội vệ thú quân đột nhiên điều động, giới nghiêm của các nơi như Hòa Đăng, hiển nhiên chính là đang ứng phó với tấn công có thể đến bất cứ lúc nào, được ăn cả ngã về không. Giới nghiêm tiến hành đến buổi trưa, trên con đường ở một đầu của huyện thành, đột nhiên có xe ngựa đi tới bên này, bên cạnh còn có binh sĩ và đại phu theo cùng. Một đội người thần sắc vội vàng này không có quan hệ gì với giới nghiêm ngày hôm nay, đội ngũ tuần tra qua đó kiểm tra, lập tức chọn cho đi, không lâu sau, còn có tiểu hài tử khóc đi theo một bên xe ngựa. - Trần gia gia, Trần gia gia...... Đám đông nghe kể mới biết, là Trần Đà Tử tư lịch khá lâu trong quân bị trọng thương bên ngoài núi, lúc này được chuyển về. Trần Đà Tử cả đời ngoan độc bướng bỉnh, không con không cháu, sau này dưới đề xuất của Ninh Nghị, chăm sóc một số cô nhi trong Hoa Hạ quân, lão được đưa về thế này, ngoài núi có thể lại xuất hiện vấn đề gì đó. Sự điều động đội quân vệ thú, tăng cấp cảnh giới, Ninh Nghị không ở nhà cộng thêm biến cố bên ngoài núi, những chuyện này từng chuyện một va vào nhau, không lâu sau đó, bèn bắt đầu có lão binh cầm theo vũ khí lên núi nguyện được chiến đấu, trong nhất thời, quần tình sục sôi, khiến cục diện của cả Hòa Đăng trở nên sôi động hơn. Tô Đàn Nhi đang tọa trấn Hòa Đăng, cũng biết được tin tức của Trần Đà Tử ngay phút đầu tiên. Lão nhân một đường chém giết vào núi, lúc được binh sĩ Hoa Hạ quân ở trạm gác phía trước cứu vẫn còn ý thức, đại khái bàn giao tin tức Tô Văn Phương bị tập kích ngoài núi rồi mới hôn mê. Biến cố ngoài núi có lẽ đại diện cho thái độ của Lục Kiều Sơn, nhưng đây cũng không phải chuyện cấp thiết nhất trước mắt, đối với Tô Đàn Nhi mà nói, tuy Tô Văn Phương đã là thành viên Hoa Hạ quân, cũng tương tự là đệ đệ của nàng, lúc này hai người thân xảy ra vấn đề, sống chết chưa biết, tâm trạng trong lòng nàng sẽ thế này, thực sự cực kỳ khó nói. Tô Đàn Nhi trong phòng trầm mặc một lát, Hồng Đề bên cạnh nàng chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn lúc này đã bắt đầu tìm người, sắp xếp cứu người bên ngoài núi. Tô Đàn Nhi chỉ là trầm mặc một lát, liền tỉnh táo lại, nàng chỉnh đốn lại tâm trạng. - Hồng Đề tỷ, đừng lỗ mãng......chúng ta đi trấn an lão nhân gia bên ngoài một chút trước đã, bên ngoài núi không thể làm bừa. Nàng cúi đầu đi ra ngoài, bước chân rất nhanh, Hồng Đề sau đó theo lên. Trong vài năm ở Hòa Đăng, Ninh Nghị xuất hiện rất ít, Tô Đàn Nhi khá có uy tín trong lòng mọi người, lúc này ra ngoài, mới có thể trấn an được đám đông xin chiến. Tới lúc xế chiều, khí trời oi bức mà âm trầm, có người tới thông báo, Trần lão gia đã tỉnh lại. .................... Trong phòng chăm sóc, vết thương của Trần Đà Tử rất nặng. Lão một đường chém giết, trên người trúng nhiều đao, sau đó lại bôn tẩu đường dài, tiêu hao cực lớn, nếu không phải một thân công lực tinh thuần, hoặc là nếu tuổi tác lớn thêm chút nữa, sau một hồi giày vò này, chỉ sợ khó có thể tỉnh lại. Trong phòng phút đầu tiên nhìn thấy Tô Đàn Nhi tiến vào, lão nhân trên người quấn đầy băng vải đã giãy giụa muốn ngồi dậy. - Đại phu nhân, xin lỗi người...... Thấy lão muốn động đậy, hộ sĩ chăm sóc và Tô Đàn Nhi tiến vào đều vội vàng chạy tới, ấn lão xuống. - Trần thúc chuyện không liên quan tới người, người là anh hùng...... - Phái người đi cứu, phải phái người đi cứu, có lẽ kịp...... - Ta biết, ta biết. Tô Đàn Nhi hốc mắt ửng đỏ. - Tô Văn Phương gặp phải chuyện này, coi như hắn có một kiếp nạn, Trần thúc, người nhất định phải an tâm dưỡng thương, nếu không Lập Hằng trở về, hắn...... - Phải phái người đi cứu, Văn Phương khá lắm, có lẽ phải chịu khổ. Lão nhân nỗ lực duy trì tinh thần, khó khăn nói chuyện. - Còn phải nói cho ông chủ biết, Lục Kiều Sơn không có ý tốt, hắn vẫn luôn kéo dài thời gian, hắn không làm chính sự, có thể đã hạ quyết tâm, phải nói cho ông chủ biết...... - Được rồi, được rồi. Từ thời kỳ Trúc Ký Trần Đà Tử đã đi theo Ninh Nghị, những năm này, xưng hô chưa từng thay đổi, lão vất vả nói xong mấy lời này, ngồi trên giường nghỉ ngơi một chút. Lại đưa mắt nhìn sang Tô Đàn Nhi. - Đại phu nhân, bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta nghe người ta nói, nói xảy ra chuyện, là chuyện gì...... - Không có chuyện gì, Trần thúc người dưỡng thương cho tốt. - Ta nghe nói ông chủ ra ngoài rồi, đã xảy ra chuyện? Đại phu nhân, người muốn để lão đầu yên tâm, thì nói cho ta biết...... Tô Đàn Nhi lắc đầu, trầm mặc một lát, lại hít một hơi. - Trong núi muốn đối phó với Mãng Sơn bộ, mười sáu bộ Ni tộc thương lượng liên kết đồng minh trên Tiểu Hôi Lĩnh, Lập Hằng hắn qua đó rồi. Nhưng buổi sáng chúng ta nhận được tin tức, Mãng Sơn bộ đã điều động quy mô lớn, giết vào Tiểu Hôi Lĩnh, hơn nữa......nghe nói có người nương tựa triều đình, sự tình có biến. - ......Bên cạnh ông chủ có bao nhiêu người. - Có năm trăm người. - ......Vậy không có chuyện gì, ông chủ có thể trở về. Trần Đà Tử vô thức nói một câu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đàn Nhi. - Có phải ông chủ trong âm thầm đã có sắp xếp không, đại phu nhân, không ai có thể tính kế ông chủ được, có phải có sắp xếp rồi không? - Ta không biết, có thể có, có thể không có. Tô Đàn Nhi lắc đầu. - Có điều, bất kể có hay không, ta biết hắn nhất định sẽ hy vọng chúng ta bên này ứng đối theo biện pháp bình thường, không thể để người ta nhân cơ hội...... Hốc mắt của nàng ửng đỏ, nhưng thủy chung không khóc. Lúc này, mấy ngàn binh sĩ Hắc Kỳ đang trèo đèo lội suối, kéo dài một đường trong Tiểu Lương Sơn, đi về phía của Tiểu Hôi Lĩnh ở mặt bắc. Mà ở hướng chín mươi độ với họ, thành viên Mãng Sơn bộ và mấy bộ lạc nhỏ dốc toàn bộ lực lượng, đang xuyên ra rừng rậm và dòng sông, lao về phía Tiểu Hôi Lĩnh một cách dữ dội! .................... Hết thảy đều đến thời điểm nhìn ra sự thực! Mây xám to lớn che kín chân trời, hơi ép ngột ngạt. Phụ cận Tiểu Hôi Lĩnh, nơi ở của bộ lạc Hằng Khánh một mảnh hỗn loạn, ngọn lửa đang thiêu đốt, cột khói bốc lên, khói lửa do hỏa dược nổ tung bay lượn theo gió, vẫn chưa tan đi, tiếng hỗn loạn và chém giết vẫn đang truyền tới. Lý Hiển Nông, tự Thành Mậu, bốn mươi mốt tuổi. Lúc này hắn bước nhanh đi giữa khu rừng hỗn loạn này, mạnh mẽ và thong dong, nhánh cây đứt gãy dưới chân hắn, phát ra âm thanh răng rắc, đi tới bìa cánh rừng, ngăn cách một vách núi, hắn giơ ống nhòm trong tay nhìn về sườn núi Tiểu Hôi Lĩnh đằng xa. Kẻ giết vua Ninh Nghị đó, ở ngay trên bệ đá đầu kia. Xuyên qua tầm mắt mơ hồ của ống nhòm, Lý Hiển Nông có thể lờ mờ thấy rõ đường nét của thân ảnh kia. Tiếng chém giết tại mặt bên sôi trào. Buông ống nhòm xuống, ánh mắt Lý Hiển Nông nghiêm túc và bình tĩnh, chỉ là từ đáy mắt run nhè nhẹ đó, có lẽ có thể mơ hồ phát giác ra tâm tình cuồn cuộn trong lòng nam nhân. Mang theo gương mặt bình tĩnh, hắn là kẻ tung hoành của thời đại này, mấy năm ở tây nam, với thân phận một thư sinh, bôn ba bày trận trong đủ loại man nhân, cũng từng trải qua lựa chọn sinh tử, đến thời khắc này, kẻ địch cực ác của cả thiên hạ đó, rốt cục đã bị hắn cho vào tròng. Trong đại cục này, rất rất nhiều người đang tưởng tượng dùng đại thế đánh bại vị cường địch này. Triều đình phát binh, đám người Long Kỳ Phi khiến cho Vũ triều nhanh chóng quyết chiến với Hắc Kỳ, để chấn hưng dân tâm sĩ khí rơi xuống sau khi kẻ kia giết vua, Lý Hiển Nông cũng không chỉ giới hạn ở đó, nếu có thể đạt được mục đích, thủ đoạn gì hắn cũng đều bằng lòng dùng. Mấy năm trong núi này, ngoài mặt hắn kích động mấy người Lang Ca, đứng bên phía đối lập với Hoa Hạ quân, phối hợp với Võ Tương quân tiến hành làm suy yếu Hoa Hạ quân, nhưng trên thực tế, bố cục lớn nhất của hắn vẫn là bộ lạc Hằng Khánh, thông qua tù vương Thực Mãnh ngấm ngầm đứng về phía triều đình, hàn gắn quan hệ với Hắc Kỳ quân, trong xung đột lớn bùng phát sau đó, tận lực nói đỡ cho Hắc Kỳ quân một cách công chính, đến cuối cùng, tổ chức nên một hồi liên kết đồng minh “công chính”, trong thời khắc cuối cùng lộ ra kế hoạch, sẽ một mẻ hốt gọn đám người Ninh Nghị. Sở dĩ có thể tính kế đến một bước này, là bởi vì Lý Hiển Nông trong núi mấy năm, đã thấy được khốn cảnh và hạn chế của Hoa Hạ quân tại Lương Sơn. Mới đến, mượn đất sinh tồn, cho dù có sức chiến đấu cường đại, Hoa Hạ quân cũng tuyệt đối không dám trở mặt với bộ lạc Ni tộc xung quanh, trong hợp tác của mấy năm này, bộ lạc Ni tộc tuy rằng cũng giúp đỡ Hoa Hạ quân duy trì thương đạo, nhưng trong sự hợp tác này, những người tộc Ni kia không có gì gọi là nghĩa vụ cả. Hoa Hạ quân một mặt dựa vào bọn họ, một mặt không có ước thúc đối với bọn họ, bất luận chuyện làm ăn thế nào, rất nhiều lợi ích phải luôn được duy trì cho sự vận chuyển của người tộc Ni. Người Hắc Kỳ tuyệt đối sẽ không bằng lòng vì thế mà vây chết trong núi, Ninh Nghị cũng sẽ không phải một người chỉ ngồi nhìn khốn cục. Lý Hiển Nông biết rõ hắn cần liên kết đồng minh này, liên kết đồng minh có thể tiến thêm một bước hợp tác sâu hơn. Thế là Ninh Nghị đã đi vào tròng. Hai quân giao chiến, đối với đám người của Mãng Sơn bộ, Hắc Kỳ quân chắc chắn sẽ không từ bỏ việc giám sát, cho nên bọn họ không thể nào giết tới đây quá sớm. Nhưng sự bất hòa của bộ lạc Hằng Khánh tuyệt đối vượt qua dự liệu của đám đông, hộ vệ do tù vương dẫn tới bị chia cắt số lượng lớn, Lý Hiển Nông thậm chí còn sắp xếp hỏa pháo pháo kích đại sảnh của hội liên kết đồng minh, chỉ là khứu giác chiến tranh nhạy bén của Hắc Kỳ quân khiến một bước này chưa từng thành công, tinh nhuệ Hắc Kỳ quân xung phong cảm tử tiêu diệt hỏa pháo bên này, nhưng lúc này phản kích cũng đã muộn, tù vương của hội liên kết đồng minh cùng Ninh Nghị bị đuổi lên đường cùng trên Tiểu Hôi Lĩnh, tuy hộ vệ Hắc Kỳ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng rất nhiều hộ vệ tù vương bị chia cắt đã không thể tập trung được chiến lực quá lớn, chỉ cần đột phá được phòng tuyến do hơn ngàn người Hắc Kỳ và các bộ hợp lại trước núi, hết thảy đại sự đều sẽ được định đoạt. Mà cho dù kéo dài thêm, chủ lực của Mãng Sơn bộ, cũng đã đang trên đường tiến tới rồi. Trước khi sự tình định đoạt, cho dù thân đã ở trong bộ lạc Hằng Khánh, Lý Hiển Nông cũng không dám làm bừa chút nào, hắn thậm chí còn không dám đứng từ xa nhìn trộm Ninh Nghị một cái, giống như chỉ cần liếc nhìn xa xa, rất có thể sẽ kinh động đến nam nhân đáng sợ đó. Nhưng lúc này, hắn rốt cục có thể nâng ống nhòm lên, từ xa đánh giá một cái. Cho dù trong ống nhòm này không nhìn rõ tướng mạo đối phương, nhưng Lý Hiển Nông cảm thấy bản thân có thể nắm được tâm tình của đối phương. Trên thực tế rất lâu trước kia, hắn đã cảm thấy, với tư cách là nhân sĩ kiệt xuất thiên hạ, cho dù là đối thủ, mọi người đều là người tài yêu quý người tài. Trên bàn cờ của tây nam này, Lý Hiển Nông chậm rãi hạ cờ bày trận, Ninh Lập Hằng cũng tuyệt đối sẽ không xem nhẹ quân cờ của hắn, nhưng mà, kẻ địch của hắn quá nhiều. Cờ ăn một mắt. Tới giờ khắc này, hắn biết Ninh Lập Hằng ở phía đối diện chắc chắn đã phản ứng lại được, người hạ cờ ở đây là ai. Nếu có thể, hắn thật sự muốn hét lớn một tiếng ở bên này, thu hút sự chú ý của đối phương, sau đó đi hưởng thụ phản ứng cắn răng nghiến lợi đó của đối phương. Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, tù vương Thực Mãnh dẫn theo bộ hạ đến. Hai người quen biết đã lâu, Thực Mãnh dáng người vạm vỡ, nhưng tính tình tương đối bướng bỉnh, Lý Hiển Nông đưa ống nhòm đơn cho đối phương. - Nếu có thể, ta thật sự muốn gặp mặt một lần trước khi Ninh Lập Hằng đó chết, nghe hắn nói thử suy nghĩ trong lòng......nhưng sự thực nói cho ta biết, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải giết chết hắn ngay lập tức, không được để lại bất cứ cơ hội nào. - Ta cũng muốn trò chuyện với hắn một chút, xem biểu cảm hối hận của hắn. Thực Mãnh nói một câu. - Ngươi khỏi cần chiếu cố ta như vậy. Lý Hiển Nông nở nụ cười. Thực Mãnh cũng cười một cái lạnh lùng, nhìn vào hình ảnh trong ống kính. - Ngươi đoán xem bọn họ đang nói gì? Có phải đang nói làm sao để bắt Ninh Lập Hằng ra đầu hàng? Đằng xa tầm mắt, trên bệ đá, có thể nhìn thấy núi rừng, phòng ốc, khói lửa và chém giết bên dưới. Ninh Nghị đưa lưng về hết thảy những thứ này, ngay vừa nãy, dũng sĩ của bộ lạc Tập Cẩm trên bệ đá ra tay thử bắt hắn, lúc này vị dũng sĩ đó đã bị Lưu Tây Qua bên cạnh chém chết trong vũng máu. - ......Chuyện đã tới ngay trước mắt, là thời điểm chọn lựa tương lai của mình rồi, ta không trách hắn. Nhưng hy vọng chư vị trưởng giả có thể cân nhắc rõ ràng, Thực Mãnh vừa rồi đối đãi với các vị thế nào? Những hỏa pháo kia, hắn là chỉ muốn giết ta, hay là muốn giết hết cả chư vị! Ninh Nghị nhìn vào đám đông xung quanh, ánh mắt nghiêm túc đang nói. - Đương nhiên, ta không muốn nói đến cái gì mà Thực Mãnh chính là muốn độc bá Lương Sơn, hắn làm không được, thứ triều đình muốn nhất là cái đầu của ta. Nhưng bọn họ không coi các ngươi ra gì, ta muốn mời chư vị suy nghĩ một chút, triều đình bên ngoài trước đây đối xử với các vị thế nào, Hoa Hạ quân đến rồi, bọn họ muốn chiêu an các người rồi, thật sự là như vậy sao? Không có Hoa Hạ quân, ta bảo đảm thái độ của triều đình đối với các ngươi giống như trước kia. Nhưng ta thì khác, ta là muốn cắm rễ ở nơi này. - Hoa Hạ quân ở đây thời gian sáu năm, cam kết nên có, chúng ta không nuốt lời, lợi ích cần đưa cho các vị, chúng ta thắt lưng buộc bụng cũng nhất định đưa cho các ngươi. Ngày tháng này rất dễ sống, nhưng lần này, bộ lạc Mãng Sơn bắt đầu làm loạn, rất nhiều người không tỏ thái độ, bởi vì đây không phải chuyện của các người. Các thứ mà Hoa Hạ quân mang đến cho các vị, là Hoa Hạ quân nên đưa, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên dù bộ lạc Mãng Sơn động thủ không có chừng mực, thậm chí cũng hạ thủ đối với người của các ngươi, các ngươi vẫn nhẫn nhịn, bởi vì các ngươi không muốn phải xông lên trước. - Nhưng các ngươi cứ đứng nhìn như vậy, Hoa Hạ quân không còn, đồ của các ngươi cũng sẽ không còn, triều đình không cho được các ngươi cái gì, họ xem thường các ngươi. - Bộ lạc Mãng Sơn muốn động thủ, có người hỏi ta, tại sao Hoa Hạ quân không động thủ. Chúng ta sợ bọn họ? Bởi vì Lương Sơn là địa bàn của bọn họ? —— Ở phương bắc chúng ta từng đánh với người Nữ Chân hung tàn nhất, từng đánh với đại quân trăm vạn của Trung Nguyên, thậm chí đánh lui bọn họ! Hoa Hạ quân không sợ đánh trận! Nhưng chúng ta sợ không có bằng hữu, Lương Sơn là của chư vị, các ngươi là chủ nhà, các ngươi cho phép chúng ta ở lại, chúng ta rất cảm kích, nếu có một ngày các ngươi không muốn, chúng ta có thể đi. Nhưng chỉ cần ở lại nơi này một ngày, chúng ta hy vọng chia sẻ được với mọi người nhiều thứ hơn nữa, đồng thời, dũng sĩ của Ni tộc kiêu dũng thiện chiến, chúng ta vô cùng kính phục. - Không phải dưa do chính mình trồng, ăn không ngọt. Trên bục, Ninh Nghị giang tay ra. - Chúng ta muốn làm huynh đệ với mọi người. - Cho nên, cho dù là trong tình huống như vậy......chúng ta mang theo thành ý đến rồi. .................... Bìa rừng, Lý Hiển Nông nhìn thấy Ninh Nghị trên bệ đá xoay người qua, nhìn về phía này. Hắn đã nói xong lời muốn nói, chờ đợi đám người thương lượng. Chân núi chém giết vô cùng sốt ruột, trong rừng đằng xa, người của bộ lạc Mãng Sơn, người của Hắc Kỳ đang giành giật từng giây từng phút cuồn cuộn tới. Một khắc nào đó, có đạn tín hiệu phát lên bầu trời. - Hắc Kỳ được ăn cả ngã về không, muốn phản kích rồi. Lý Hiển Nông buông ống nhòm xuống. Thực Mãnh cười ha hả. - Mang Sát Lang Đao của ta tới! Có thuộc hạ khiêng đao nặng răng cưa dày đặc tới, Thực Mãnh nâng thanh đao lớn đó lên, khí thế khuấy động như núi cao. Đằng xa, chân núi, hơn hai trăm thành viên Hắc Kỳ quân kết trận, phát động tấn công. Chiến sĩ của bộ lạc Hằng Khánh xông lên mãnh liệt! - Ta cũng muốn xem thử Hắc Kỳ quân trong truyền thuyết lợi hại đến cỡ nào! Ánh mắt Lý Hiển Nông phấn khích, nói ra câu này từ trong kẽ răng. Vẻn vẹn một khắc sau, ác mộng không thể tiêu tán như Thái Sơn áp đỉnh, phả vào mặt mà tới!