Chương 1024: Phong hỏa kim lưu, đại hà thu lệ 4

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1024: PHONG HỎA KIM LƯU, ĐẠI HÀ THU LỆ 4 Khí trời đã dịu xuống, Kim quốc Đại Đồng, đón lấy màn đêm đèn đuốc rực rỡ. Lá rụng gần nửa, cỏ chết khô héo sớm, mùa đông ở đất bắc sắp sửa tới. Nhưng cái lạnh trong không khí cũng không làm hạ nhiệt độ của Đại Đồng phồn hoa, cho dù trong những ngày qua, bầu không khí lạnh lẽo xơ xác của trị an phòng thành ngày một nghiêm ngặt, cũng chưa từng giảm bớt số lượng của những ngọn đèn. Xe ngựa treo cờ xí và đèn lồng chạy qua đường phố trong thành thị, thỉnh thoảng lướt qua vai binh sĩ xếp hàng, hiện ra khi màn xe hé mở, là từng gương mặt đầy quý khí và cao ngạo. Lão binh trải qua trăm chiến trận ngồi trước đầu xe, vút cao roi ngựa. Trong từng gian cửa tiệm vẫn đang sáng đèn, nhóm thực khách tề tựu lại đây, chuyện trò vui vẻ. Quốc gia có hai chuyện quan trọng bậc nhất, là tế lễ trời đất và hoạt động quân sự. Một vòng nam chinh mới đã bắt đầu, sau khi ba mươi vạn đại quân ở phía đông khởi hành, Tây Kinh Đại Đồng, trở thành tiêu điểm chú ý của các quý tộc Kim quốc. Từng tuyến lợi ích xen lẫn tụ hội ở nơi này, sau khi có được thiên hạ từ trên lưng ngựa, có quý tộc Kim quốc đưa hài tử lên chiến trường mới, muốn đoạt thêm một phen công danh nữa, cũng có quyền quý, tử đệ Kim quốc để mắt tới con đường tắt thu lợi từ chiến tranh: Nô lệ đếm mãi không hết trong tương lai, đất đai giàu có nằm ở mặt nam, các loại trân bảo hy vọng binh sĩ mang về từ Vũ triều, hoặc là từng lỗ hổng có thể khoét ra được từ trong sự điều động của đại quân và vận hành hậu cần to lớn kia. So với sự ăn mòn trải qua thời gian hai trăm năm của Vũ triều, đế quốc Đại Kim mới nổi dậy biểu hiện ra một diện mạo khác khi đối mặt với lợi ích khổng lồ: Tông Phụ, Tông Bật lựa chọn chinh phục toàn bộ Nam Vũ để thu được thực lực uy hiếp Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng ngoài điều đó ra, phồn vinh và hưởng lạc hơn mười năm vẫn hiển ra uy lực vốn có của nó, những kẻ nghèo hèn sau khi chợt giàu lên dựa vào lợi tức của chiến tranh, hưởng thụ hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên đời, nhưng sự hưởng lạc như vậy chưa chắc có thể kéo dài mãi, sau tuần hoàn mười năm, khi lợi ích mà các quý tộc có thể hưởng thụ bắt đầu đi xuống, những con người được nếm trải qua đỉnh cao lại chưa hẳn bằng lòng trở về bần hàn lần nữa. Đừng nói đến bần hàn, cho dù là rút bớt đi một ít, đại để cũng là thứ mà người ta không bằng lòng tiếp nhận. Các lão quý tộc từng có được thiên hạ trên lưng ngựa lần nữa muốn thu lấy lợi ích, thủ đoạn tất nhiên cũng đơn giản và thô sơ: Cung cấp quân tư với giá cao, làm hàng kém chất lượng, lấy bớt khẩu phần quân đội thông qua mối quan hệ rồi bán lại trên thị trường lưu thông......lòng tham luôn có thể kích thích trí tưởng tượng của con người đến mức lớn nhất. Các quý tộc không ngừng lao tới Đại Đồng, mà cuộc tấn công đối với những chuyện này cũng đã trở nên kịch liệt ở một dải Đại Đồng thời điểm hiện tại. Trong thời gian mấy ngày trước, thậm chí nhi tử của hai vị quốc công đều đã bị bắt, bị Tông Hàn đích thân lấy roi quất thành trọng thương, dường như cũng có nghĩa thế lực của thế hệ trước cứng rắn đã đạt đến cao điểm trong việc dọn dẹp bầu không khí hủ bại của thế hệ trẻ Nữ Chân. Dưới sự đích thân tọa trấn của Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn, nha môn Đại Đồng phủ hành động quyết liệt, những ngày qua xử lý rất nhiều con em quyền quý, sau khi bắt giữ, dùng hình những con em quyền quý này, lại đưa bọn họ vào trong quân nam chinh, dùng lao dịch thay cho hình phạt. Nhưng sự nghiêm khắc thế này cũng không ngăn cản được sự tiếp nối trước sau trong các hoạt động của các quý tộc ở Đại Đồng, thậm chí bởi vì người trẻ tuổi bị đưa vào trong quân, một số lão công thần quyền quý và cả các phu nhân của họ nhao nhao vào trong thành tìm quan hệ cầu tình, cũng khiến cho tình hình trong ngoài thành càng trở nên hỗn loạn. Có điều sự hỗn loạn như vậy cũng sắp sửa đi đến hồi kết. - ......Một cây đại thụ, sở dĩ sẽ chết héo, thường là vì nó mọc ra sâu mọt, thế gian hỗn loạn, quốc sự cũng thường như vậy. Trong đêm phồn hoa này, trên lầu các của Trần Vương phủ, Hoàn Nhan Hi Doãn đang quan sát màn đêm bên ngoài, nói chuyện với hai người thiếu niên thân hình đã khá cao, đây là hai nhi tử của hắn và Trần Văn Quân, trưởng tử Hoàn Nhan Đức Trọng, thứ tử Hoàn Nhan Hữu Nghi. Với tư cách là một gia đình có phong độ trí thức nhất trong giới quý tộc Nữ Chân, hai hài tử của Hi Doãn cũng không phụ kỳ vọng của hắn, Hoàn Nhan Đức Trọng thân hình cao lớn, văn võ song toàn, Hoàn Nhan Hữu Nghi tuy có vẻ gầy yếu, nhưng các việc về văn hóa giáo dục đã có tâm đắc, cho dù không kinh tài tuyệt diễm bằng phụ thân, nhưng đặt trong thế hệ trẻ tuổi, cũng được coi như là người tài ba xuất chúng. Hắn sắp xuất chinh, thời điểm trò chuyện cùng hai nhi tử, Trần Văn Quân bưng trà nước từ trong phòng ra, đưa cho ba người đối với nàng mà nói là thân thiết nhất trên đời. Hi Doãn gia phong tuy nghiêm, nhưng thường ngày ở chung với hài tử cũng không phải là loại phụ thân tự cao tự đại, bởi vậy cho dù là dạy dỗ chỉ bảo trước khi rời khỏi, cũng có vẻ cực kỳ hiền hòa. - Những năm gần đây, vi phụ thường cảm thấy thế sự thay đổi quá nhanh, từ lúc tiên hoàng khởi sự, quét ngang thiên hạ như không, giành được mảnh cơ nghiệp này, chẳng qua thời gian mới hai mươi năm, Đại Kim ta tuy cường hãn, nhưng đã không phải thiên hạ vô địch. Nhìn kỹ một chút, nhuệ khí Đại Kim ta đang mất, đối thủ đang trở nên hung hãn, mấy năm trước Hắc Kỳ tàn phá bừa bãi, chính là tiền lệ, học thuyết truy nguyên khiến hỏa khí phát triển, càng khiến người ta không thể không để ý. Tả Khâu có nói, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nghĩ như vậy thì sẽ có chuẩn bị trước. Lần này nam chinh, có lẽ có thể định được thiên hạ trước khi hỏa khí đó biến đổi, nhưng cũng nên là lần cuối vi phụ theo quân rồi. Nam chinh bắc chiến, chinh chiến cả đời, Hoàn Nhan Hi Doãn lúc này cũng đã là dung mạo già nua, nửa đầu tóc trắng. Hắn nói như vậy, nhi tử hiểu chuyện đương nhiên nói hắn tinh thần còn thịnh, Hi Doãn phất tay, cười lớn. - Sức khỏe vi phu đương nhiên vẫn còn tốt, nhưng đã không thể tâng bốc lên được nữa. Nếu đã phải lên chiến trường thì phải có lòng quyết tử, các ngươi đã là nhi tử của Cốc Thần, vậy phải bắt đầu tự mình đảm đương, vi phụ có chút giao phó muốn gửi lại cho các ngươi......không cần nhiều lời, cũng không cần nói cái gì điềm xấu hay không......Nữ Chân ta nổi lên từ nơi bạch sơn hắc thủy, bậc cha chú của các ngươi, thuở nhỏ không cơm ăn áo mặc, ăn lông ở lỗ, từ khi theo A Cốt Đả đại đế khởi sự, chinh chiến nhiều năm, đánh bại được vô số kẻ địch! Diệt Liêu quốc! Nuốt Trung Nguyên! Đi tới bây giờ, phụ thân các ngươi là vương hầu cao quý, các ngươi từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cuộc sống đủ đầy......là dùng máu đổi lấy. - Đi tới một bước này, điều có thể khiến vi phụ ghi nhớ nhất, không phải là những đình đài lầu các, cơm ngon áo đẹp trước mặt. Người Nữ Chân hiện giờ quét ngang thiên hạ, đi tới đâu, ngươi thấy những người kia nghênh ngang hống hách, gương mặt kiêu ngạo. Vi phụ nhớ người Nữ Chân không phải như vậy, đến hôm nay, điều vi phụ nhớ nhiều hơn là người chết......bằng hữu cùng lớn lên từ nhỏ, không biết đã chết từ lúc nào, huynh đệ trong chinh chiến, đánh mãi đánh mãi cũng chết rồi, ngã xuống đất, thi thể không có ai thu dọn, lúc quay đầu lần nữa đã không tìm thấy......Đức Trọng, Hữu Nghi à, ngày tháng các ngươi sống hôm nay, là dùng xác và máu lấp lên. Không chỉ là máu của người Nữ Chân, còn có máu của người Liêu, người Hán, các ngươi phải nhớ lấy. Lúc hắn nói tới người Hắn, vươn tay qua nắm lấy bàn tay Trần Văn Quân. - Hiện giờ thiên hạ sắp định, một lần xuất chinh cuối cùng, bậc cha chú các ngươi sẽ bình định thiên hạ, trao thiên hạ giàu có trên xác chết này cho các ngươi. Các ngươi chưa chắc sẽ cần đánh trận nữa, các ngươi phải học được những gì nào? Các ngươi phải học được, để nó không còn chảy máu nữa, máu của người Nữ Chân không cần đổ nữa, phải khiến người Nữ Chân không đổ máu, người Hán và người Liêu, tốt nhất cũng không cần phải đổ máu, bởi vì, ngươi khiến bọn họ đổ máu, bọn họ sẽ khiến các ngươi không yên ổn. Đây là......môn học của các ngươi. Trên lầu các, Hoàn Nhan Hi Doãn dừng một chút. - Còn nữa, chính là sự hủ hóa của lòng người, ngày tháng sống tốt đẹp, con người liền trở nên xấu xa...... Lời nói của hắn tiếp tục trên lầu các, lại nói thêm một hồi nữa, đèn đuốc ở thành thị bên ngoài đã tắt, sau khi nói xong những lời căn dặn này, thời gian đã không còn sớm. Hai hài tử cáo từ rời đi, Hi Doãn nắm tay thê tử, trầm mặc một hồi lâu. - Trong lòng nàng......không dễ chịu nhỉ? Qua một lúc, vẫn là Hi Doãn mở miệng. Trần Văn Quân hơi cúi đầu, không nói gì. - Ta là người Nữ Chân. Hi Doãn nói. - Điều này cả đời không thay đổi được, nàng là người Hán, chuyện này cũng không có cách nào. Người Nữ Chân muốn sống tốt, a......không có ai muốn sống tệ đâu nhỉ. Những năm nay nghĩ tới nghĩ lui, đánh lâu như vậy dù sao cũng phải đến lúc kết thúc, kết thúc này, hoặc là người Nữ Chân bại, Đại Kim không còn, ta dẫn theo nàng, đến một nơi không có ai khác sinh sống, hoặc là thiên hạ cần lấy đã lấy được, vậy cũng có thể trở nên yên ổn. Hiện giờ xem ra, vế sau càng có khả năng hơn. - Nàng không dễ chịu, cũng phải nhẫn nhịn. Trận này đánh xong, chuyện duy nhất vi phu cần làm, chính là để người Hán được sống tốt một chút. Để người Nữ Chân, người Liêu, người Hán......nhanh chóng hòa hợp. Đời này có lẽ không nhìn thấy, nhưng vi phu nhất định sẽ tận lực đi làm, thiên hạ đại thế, có lên có xuống, người Hán sống quá tốt, đã định trước phải rơi xuống một khoảng thời gian, không còn cách nào cả...... Trần Văn Quân không nói gì. Nước mắt rơi xuống. ...... Cùng vào ban đêm, cùng trong thành thị, Mãn Đô Đạt Lỗ thúc ngựa chạy như bay, sốt ruột lao nhanh trên đường phố của Đại Đồng. - Nhanh! Nhanh —— Trong miệng hét lên như vậy, hắn vẫn đang vung mạnh roi ngựa, kỵ binh theo phía sau cũng dốc toàn lực đuổi theo, tiếng vó ngựa như thác lũ quét qua các con phố, ngõ hẻm. Một lúc sau, nhánh đội ngũ này dùng tốc độ nhanh nhất xông tới trước cửa một đại trạch ở thành đông, phong tỏa trước sau rồi phá cửa xông vào. Trong dinh thự vang lên tiếng hoảng loạn, có vệ sĩ lên trước ngăn cản, bị Mãn Đô Đạt Lỗ dùng đao đánh bay từng người một xuống đất, hắn lao qua hành lang và hạ nhân đang hoảng sợ, đi thẳng vào trong, đến sân viện bên trong, lúc nhìn thấy một nam nhân trung niên, mới lên tiếng hét lớn. - Giang đại nhân, chuyện của ngươi đã bị phát giác —— bó tay chịu trói...... Quan viên họ Giang kia trên triều đường Nữ Chân địa vị không thấp, chính là một đại quan thủ hạ của Thời Lập Ái, lần này đảm nhiệm chức vị quan trọng trong hệ thống hậu cần của điều động quân lương, nghe xong lời này, lúc Mãn Đô Đạt Lỗ tiến vào, đối phương đã trong trạng thái mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, tay đang nắm một thanh đao thép, còn chưa kịp xông đến trước mặt người, đối phương đã lật tay, cắm mũi đao vào trong bụng mình. - Đáng giết! Mãn Đô Đạt Lỗ tiến lên, đối phương đã trong trạng thái đao thép xuyên qua bụng, hắn nghiến răng nghiến lợi, ôm mạnh đối phương, giữ chặt miệng vết thương. - Cốc Thần đại nhân lệnh cho ta toàn quyền xử lý việc này, ngươi cho rằng chết là xong sao! Nói cho ta kẻ chủ mưu là ai! Nói cho ta một cái tên —— nếu không ta dùng hình với cả nhà ngươi, sống không bằng chết, ta nói được làm được —— Mãn Đô Đạt Lỗ lúc đầu bị triệu về Đại Đồng, là để lôi ra được hung thủ ám sát Tông Hàn, sau đó lại tham dự vào chuyện phản loạn của nô lệ người Hán, đến khi quân đội tập kết, hậu cần vận hành, hắn lại tham gia vào những chuyện này. Mấy tháng nay, Mãn Đô Đạt Lỗ ở Đại Đồng phá không ít vụ án, dù sao thì lần này moi ra được một ít manh mối lật ra vụ án lớn nhất, một số công thần quyền quý Nữ Chân liên kết quan viên hậu cần tham ô và vận chuyển quân tư, đút túi riêng thay xà đổi cột, quan viên họ Giang này chính là nhân vật mấu chốt trong đó. Lúc hắn tra được manh mối này đã bị người sau lưng phát giác, vội vàng tới bắt giữ, nhưng xem ra, đã có người tới trước một bước, vị Giang đại nhân này tự biết không may, do dự tận nửa ngày, cuối cùng vẫn là đâm bản thân một đao, Mãn Đô Đạt Lỗ lớn giọng uy hiếp, lại ra sức khiến đối phương tỉnh táo, vị Giang đại nhân kia ý thức mơ hồ, đã bắt đầu thổ huyết, nhưng rốt cục nhấc tay lên, giơ ngón tay ra, chỉ vào một chỗ. - Cái gì! Cái gì đó! Nói rõ ràng một chút! Nói! Mãn Đô Đạt Lỗ phất tay đánh hắn một bạt tai, lại phất tay đánh một bạt tai. Nhưng đối phương rốt cục đã không còn hơi thở. - Cái gì......cái gì chứ! Mãn Đô Đạt Lỗ đứng dậy di chuyển một vòng, nhìn thấy hướng mà Giang đại nhân kia chỉ, một lúc sau, ngẩn người. Trong một đống bàn ghế ở nơi đó, có một mảnh khăn trải bàn màu đen. - Hắc Kỳ...... Mãn Đô Đạt Lỗ đã hiểu. - Thằng Hề...... Trong thời gian mấy tháng qua, Mãn Đô Đạt Lỗ các bên phá án, sớm cũng đã có qua lại với cái tên này. Sau này nô lệ người Hán phản loạn, gian tế Hắc Kỳ này thừa cơ ra tay, đánh cắp một bản danh sách trong phủ Cốc Thần, loạn đến mức toàn bộ Tây Kinh sôi sùng sục, nghe nói danh sách đó được một đường truyền về nam, không biết đã liên lụy đến bao nhiêu nhân vật, mấy người Cốc Thần đại nhân đích thân giao thủ với hắn, mượn danh sách này khiến cho một số người nam dao động tỏ rõ lập trường, đối phương lại cũng khiến càng nhiều người nam thần phục Đại Kim sớm bại lộ. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, trong trận giao thủ này, vẫn là Cốc Thần đại nhân chịu thiệt. Mãn Đô Đạt Lỗ muốn bắt được đối phương, nhưng trong một khoảng thời gian sau đó, đối phương mai danh ẩn tích, hắn bèn đi phụ trách chuyện khác. Trong manh mối lần này, mơ hồ cũng có nhắc tới một tên người Hán xe chỉ luồn kim, dường như chính là Thằng Hề đó, chỉ là Mãn Đô Đạt Lỗ trước đó vẫn chưa xác định, đến hôm nay phá bỏ sương mờ hiểu được tình thế, từ cái chỉ tay của Giang đại nhân kia, hắn bèn xác định được thân phận của đối phương. Kẻ họ Giang này đã chết, không ít người vì vậy mà thoát thân, nhưng cho dù hiện giờ đã lộ diện thì cũng dẫn đến việc thâm hụt tổng cộng gần ba vạn thạch lương thực, nếu như nhổ hết toàn bộ, sợ rằng sẽ còn nhiều nữa. - Nhất định phải bắt được ngươi...... Mãn Đô Đạt Lỗ đứng dậy, một đao bổ đôi cái bàn trước mặt, thành viên Hắc Kỳ biệt danh Thằng Hề này, hắn vừa trở về Đại Đồng đã muốn bắt, nhưng hết lần này đến lần khác, hoặc là vì không đủ coi trọng, hoặc là vì bận rộn chuyện khác, đối phương lần nào cũng biến mất trong tầm mắt hắn, cũng cứ vậy hết lần này đến lần khác khiến hắn cảm thấy nan giải. Có điều trước mắt, hắn vẫn còn nhiều chuyện hơn cần làm. Đại quân tây lộ ngày mai sẽ thệ sư khởi hành. Tối hôm nay, còn có rất nhiều người phải chết...... ...... Mười dặm thành nam của Đại Đồng, đại doanh quân tây lộ, ánh lửa và lều vải liên miên, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn, kéo dài rất xa. Đội xe quân nhu vẫn đang bận rộn, tụ tập cả đêm —— bắt đầu từ rất lâu trước đây đã chưa từng dừng lại, dường như cũng sẽ vĩnh viễn hoạt động. Hai thân ảnh trèo lên sườn núi trong bóng tối, từ xa xa nhìn vào hết thảy mọi thứ khiến người ta nghẹt thở này, cỗ máy chiến tranh khổng lồ đã đang vận hành, sắp sửa nghiền xuống phía nam. - Bên phía họ Giang kia, bị nhắm tới rất lâu, có thể đã bại lộ rồi...... - Không sao cả, lợi ích đã chia hết rồi......ngươi nói...... - Hửm? - Ngươi nói, chúng ta làm những chuyện này, rốt cục có phát huy tác dụng gì không đây? - Mỗi người làm một chút. Lão sư nói rồi, làm không nhất định sẽ có kết quả, không làm nhất định không có. Lư Minh Phường và Thang Mẫn Kiệt đứng trong bóng tối, nhìn vào hết thảy đang cuồn cuộn, qua một lúc sau, Lư Minh Phường nhìn Thang Mẫn Kiệt ánh mắt thâm trầm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Thang Mẫn Kiệt đột nhiên quay đầu, nghe thấy Lư Minh Phường nói. - Ngươi ép mình quá căng rồi. - Có sao? - Chuyện ở đây......không phải ta ngươi có thể làm xong được. Hắn cười cười. - Ta nghe được tin tức, phía đông đã bắt đầu đánh, Chúc Bưu ra khỏi Tằng Đầu Thị, Vương Sơn Nguyệt hạ Đại Danh phủ, sau đó phá hai mươi vạn quân đội của Lý Tế Chi bên bờ Hoàng Hà......Vương Sơn Nguyệt như có dự định tử thủ Đại Danh phủ...... Mặc dù cách xa nhau ngàn dặm, nhưng quân tình từ mặt nam truyền tới lại không chậm, Lư Minh Phường có kênh thông tin nên có thể biết được tin tức truyền đạt trong quân Nữ Chân. Hắn thấp giọng nói về những tình hình bên ngoài ngàn dặm này, Thang Mẫn Kiệt nhắm mắt, yên lặng cảm nhận sóng lớn dâng lên của cả thiên hạ, yên lặng trải nghiệm hết thảy những khủng bố tiếp theo đó. Ngày mười chín tháng tám năm Kiến Sóc thứ chín, quân tây lộ Nữ Chân thệ sư ở Đại Đồng, dưới sự chỉ huy của đại tướng Hoàn Nhan Tông Hàn, bắt đầu hành trình nam chinh lần thứ tư. Mạn nam Nhạn Môn Quan, thế lực do Vương Cự Vân, Điền Thực, Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển dẫn đầu đã xây nên phòng ngự, bày ra thái độ sẵn sàng chờ đón quân địch. Đại Đồng, Hi Doãn vẫy tay chào tạm biệt Trần Văn Quân và hai hài tử. - Chúng ta sẽ mang thiên hạ này về cho Nữ Chân. Ở phương nam, sau một hồi chửi rủa, cự tuyệt kế hoạch điều phối trọng binh công Xuyên Tứ của đám đại thần trên Kim Loan điện, Chu Quân Vũ khởi hành chạy tới tiền tuyến mặt bắc, hắn nói với các đại thần khắp triều. - Không đánh lùi được người Nữ Chân, ta sẽ không trở về. Vương Sơn Nguyệt ở bờ bắc Hoàng Hà. - Ta sẽ giữ vững Đại Danh phủ, thành một Thái Nguyên khác. Đêm hôm đó, nhìn vào quân đội Nữ Chân cảnh giác chuẩn bị tác chiến, Thang Mẫn Kiệt vuốt mũi, quay người đi về phía Đại Đồng. - Chung quy phải làm chút gì đó......chung quy phải làm thêm chút gì đó...... Sau đó, mưa thu không ngừng, can qua và khói lửa đẩy xuống, mưa thu liên miên rơi xuống mỗi một chỗ của mảnh đất này, sông lớn cuồn cuộn chảy, nước đục mãnh liệt gào thét, kèm theo âm thanh như tiếng sấm, âm thanh của giết chóc, âm thanh của phản kháng, đập vào mỗi một tảng đá mà nó đi qua. Ầm vang nổ tung ——