Chương 1025: Bánh xe nghiền nát 1

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1025: BÁNH XE NGHIỀN NÁT 1 Ầm! Hòn đá to lớn bay vút qua bầu trời, cùng với mưa tên che kín trời, sau khi bay vượt qua mấy chục trượng thì cắm phập vào tường thành nguy nga. Đá vỡ vụn rơi xuống dưới, tường thành cũng lung lay, một ít hòn đá xẹt qua đầu tường, rơi vào trong thành tràn đầy binh sĩ tạo thành thương vong vô cùng thê thảm. Trên tường thành, mọi người hô hoán đẩy hỏa pháo ra, đốt cháy ngòi nổ, đạn pháo bắn xuống trận địa ngoài thành. Vũ Kiến Sóc năm thứ chín, đầu tháng chín, đàn tế địa ngục đã hút đủ máu tươi từ vật tế, rốt cuộc chính thức mở ra cánh cửa lớn gặt. Nữ Chân lần thứ tư nam chinh, trong bầu không khí nghẹt thở mà mọi người đều thầm hiểu, khoảnh khắc tiến lên khai chiến. Thổi lên kèn lệnh là Đại Danh Phủ trên con đường xuôi nam của Nữ Chân Đông Lộ quân. Trước khi đó, tất cả điều có thể làm thì đều đã cố gắng làm rồi, Quang Vũ quân của Vương Sơn Nguyệt cùng Hắc kỳ do Chúc Bưu dẫn dắt đánh gục gần hai mươi vạn người của Lý Tế Chi, rầm rộ dọn dẹp bốn phía. Nhưng người Nữ Chân giết đến đại biểu ý nghĩa hoàn toàn khác với lúc trước, dù đã làm ra tư thái đập nồi dìm thuyền ở Đại Danh Phủ, nhưng không ai biết chắc tòa cô thành Đại Danh Phủ này có thể chống chọi qua đòn tấn công đầu tiên sắc bén của người Nữ Chân hay không. Năm xưa Thượng Kinh của Liêu quốc cũng được gọi là nơi trấn thủ quan trọng có thể giữ vững mấy năm, dưới sự dẫn dắt của A Cốt Đả, người Nữ Chân lấy ít đánh nhiều dệt nên thần thoại công thành: chỉ thủ được Thượng Kinh nửa ngày. Đương nhiên, thế cục chiến trường là một giây có muôn vàn biến hóa, người Nữ Chân lần đầu tiên nam chinh, Tần Thiệu Hòa dẫn dắt binh sĩ Vũ triều về tố chất không bằng quân đội Liêu quốc thủ Thái Nguyên, cuối cùng kéo dài qua một năm. Dù thế nào, người Nữ Chân tới rồi, màn kịch chính kéo ra màn che, tất cả diễn viên ôm lòng thấp thỏm lên sân khấu, chờ đợi khoảnh khắc tuyên án. Ngày mười bảy tháng tám, hoàng hôn yên lặng nuốt hết ánh sáng mặt trời của phía tây. Nữ Chân "Tứ thái tử" Kim Ngột Truật, đó là kỵ binh tiên phong của Hoàn Nhan Tông Bật đã đến Đại Danh, cắm trại ở phía bắc Đại Danh Phủ. Chủ lực, công tượng, hậu cần của Nữ Chân cũng lục tục đến, tiếp đó là quân đội Ngụy Tề xung quanh Đại Danh Phủ có thể bị điều động, bình dân không kịp chạy trốn trong phạm vi bị xua đuổi, tất cả mênh mông rầm rộ đổ về tòa cô thành ở bờ bắc Hoàng Hà. Lều lớn, cờ quạt, đám người khóc lóc bị đuổi chạy tới chỗ này, rậm rạp kéo dài bát ngát, hợp thành sóng triều đại dương mênh mông đáng sợ mà rùng rợn. Từ đó, mỗi buổi sớm mai hoặc chạng vạng là tiếng kêu gào hoặc khóc lóc trong đám người lại vang lên, khiến đám người ở trên thành không kiềm được được siết chặt nắm tay và rơi lệ. Chiến tranh còn chưa bắt đầu mà sự tình tàn khốc nhất đã có dấu hiệu báo trước. Bắt đầu từ mười mấy năm trước, người Nữ Chân xua bình dân dễ công thành đã là chuyện thường thấy, lần thứ ba nam chinh, sau khi đuổi Vũ triều ra Trung Nguyên, mảnh đất trên danh nghĩa thuộc về Ngụy Tề này đã phụng người Nữ Chân làm chủ nhiều năm rồi. Nhưng lần này xuôi nam, đối diện chướng ngại vật Đại Danh Phủ, Hoàn Nhan Tông Bật vẫn lập tức cho tất cả người Hán ở gần đó vào vùng loạn dân, một bên xua sóng người chạy tới, một bên thì tuyên truyền với đám bình dân này. - . . . Vũ triều thất đức với thiên hạ, vùng Trung Nguyên vốn đã thuộc về Đại Tề nhiều năm, không còn là của Vũ triều! Đại Kim ta và Đại Tề vốn là bang giao huynh đệ, các ngươi là người của Đại Tề, sinh sống ở đây là thiên kinh địa nghĩa, hiện nay lại có những tên giặc Vũ triều chiếm thành làm loạn! Các ngươi phải nhớ cho kỹ, ngày lành của các ngươi là bị đám giặc Vũ triều này phá hỏng! Một mặt thì tuyên truyền như vậy, một mặt thì lựa chọn người vào thành chiêu hàng. Đám người đi vào thành hoặc là cầu xin, hoặc là chửi rủa, tất cả mới chỉ là món khai vị khiến người khó chịu trước trận chiến lớn. Chờ khi đám người chiêu hàng van xin của bọn họ bị từ chối, bị đưa ra ngoài thành, bọn họ và người nhà bị lôi ra quất cho đến chết ngay trước thành trì. Cùng lúc đó, trong quân doanh Nữ Chân, dụng cụ công thành vẫn đang được chế tạo không ngừng nghỉ. Sáng ngày bốn tháng chín, sóng người bị xua đuổi tuôn hướng Đại Danh Phủ, đám người khóc lóc van xin giẫm đạp lên đợt địa lôi thứ nhất bị chôn vội vàng ngoài thành, cũng có người bắt thang cho quân đội Nữ Chân, định xông hướng thành trì phía trước cướp lấy một cơ may sống. Đội quân pháp của người Nữ Chân dàn trận ở phía sau, người Hán đối diện với người Hán, sau khi họ đi vào tầm bắn không lâu sau thì mưa tên đến đúng như đã hẹn. . . . Chiến tranh mãi mãi không phải nơi cho những kẻ yếu đuối ở lại, khi chiến tranh kéo dài mười mấy năm, đám người được rèn luyện ra đều hiểu rõ điểm này. Mây đồng đốt đỏ bầu trời, thoáng nhuộm ra màu máu. Đại Danh Phủ ở bờ bắc Hoàng Hà bị máu tươi nhấn chìm. Ngày bốn tháng chín, ngày đầu tiên Nữ Chân công thành, bên dưới thành trì của Đại Danh Phủ, thương vong hơn một vạn người Hán bị xua chạy đến. Nữ Chân giơ dao mổ lùa đám người, nguyên con sông bảo vệ thành cơ hồ bị xác chết lấp đầy. Dưới mưa tên rợp trời, đá ném rầm rầm, có người bắt thang, trong tiếng hô hoán và khóc lóc cố gắng leo lên thành, trên thành thì ném đá xuống. Không ai biết binh sĩ người Nữ Chân lẩn vào đâu. Trong cuộc tấn công và phòng thủ kịch liệt, quân đội của người Nữ Chân liên tục ba lần phát động đánh bất ngờ với phòng thủ thành của Đại Danh Phủ. Thủ quân trên tường thành không lơ là, mỗi lần đều phản ứng kịp thời với cuộc đánh bất ngờ của Nữ Chân. Giữa trưa thậm chí có một đội tiên phong Nữ Chân tạm thời leo lên tường thành nhưng sau đó bị Hộ Tam Nương ở gần đó dẫn đội chém giết trên đầu thành, đẩy lùi đợt công kích này. Người Nữ Chân không muốn tổn thất quá nhiều binh lực ở Đại Danh Phủ, nhưng sinh mệnh của đám người Hán ở dưới thành thì không đáng giá tiền, vì xu thế, những người này cố gắng leo lên thành. Mưa tên, đá ném từ chỗ người Nữ Chân đều tập trung vào khu vực bên trên và phía dưới thành này, chiến đấu mãnh liệt cao độ như vậy kéo dài một ngày, đến buổi tối hôm nay mới tạm ngừng chiến sự. Binh sĩ ở trên thành tạm nghỉ, cảm thấy kiệt sức. Dưới thành thì chồng chất vô số thi thể, người bị thương lặn lộn trên xác chết, trong tiếng kêu gào, rên rỉ, khóc lóc, máu tươi thành tấn thảm kịch trần gian khiến người không nỡ xem. Vương Sơn Nguyệt dẫn dắt lính dự bị lên thành thay ca trực với người khác, kiểm kê thương binh. Đến ban đêm, máy ném đá trong doanh địa người Nữ Chân di chuyển, phát động đợt tấn công tiếp theo. Binh dân ở bên dưới bị xua đuổi, cõng thang tiếp tục bắt thang lên, khóc cầu xin người trong thành thả cho họ một con đường sống. Người ở trên thành mắt đỏ hoe ném đá xuống. Ngày thứ hai, chiến đấu kịch liệt liên tục giống như hôm qua, binh sĩ ở trên thành ném truyền đơn xuống, trong đó viết ‘Nếu có động tĩnh hãy chạy về phía đông’, tờ giấy được chuyền tay nhau trong đám bình dân ở bên dưới, người Nữ Chân tăng mạnh phòng ngự ở phía đông. Đến ngày thứ ba, cuộc chiến công thành tàn khốc đang tiến hành, Vương Sơn Nguyệt phát động binh sĩ trên thành hét to: - Chạy đi phía tây! Chạy đi phía tây! Đám người bị áp lực tử vong ép buộc ba ngày bất ngờ làm phản hùa nhau chạy đi phía tây, sau đó đại pháo của người Nữ Chân ở phía tây nổ vang, đạn pháo xuyên qua đoàn người, nổ banh tứ chi. Nhưng trong làn sóng mấy vạn người thì mọi người không phân rõ được bốn phía, dù đằng sau nhất có người đứng lại rồi nhưng vẫn có vô số người chạy tiếp. Một trận rối loạn lao ra một lỗ hổng trong phòng tuyến mỏng nhất che trời lấp đất tây của người Nữ Chân, đại khái có trên vạn ùa ra từ lỗ hổng đó, chạy thục mạng vào rừng hoang ở phương xa. Ngày thứ bốn, trong trên vạn người đó lại có mấy nghìn người bị xua đuổi trở về, tiếp tục tham dự vào đội ngũ tử vong công thành. Từ lần đầu tiên phòng ngự Biện Lương đến hiện giờ, trong thời gian hơn mười năm, sự tàn khốc của chiến tranh trước đến giờ đều chưa từng thay đổi. Tiết Trường Công bôn ba trên tường thành của Đại Danh Phủ, giám sát mỗi một vận chuyển phòng ngự trên tường thành dài cỡ bốn mươi tám dặm. Thủ thành là một nhiệm vụ vừa gian nan vừa dài lâu, chiều dài bốn mươi tám dặm, mỗi một chỗ mắt thường có thể thấy đều nhất định phải sắp xếp đủ tướng lĩnh có sự tỉnh táo để chỉ huy và ứng biến, thủ xong ban ngày lại đến tối. Lúc kịch liệt nhất phải giữ lại quân sinh lực để thay ca trong khoảng thời gian tạm nghỉ. So với khi tiến công chú trọng võ dũng, thủ thành phần lớn càng thử thách suy nghĩ kín đáo không lộ kẽ hở của tướng lĩnh, có lẽ nhờ thế mà Thái Nguyên mới thủ vững được một năm dưới sự chỉ huy của Tần Thiệu Hòa. Giống như cuộc thủ thành tàn khốc hơn mười năm trước, cũng có một ít sự tình, mới chỉ xuất hiện mấy năm nay. Trên dưới thành trì, trong khoảng trống trước và sau trận chiến lớn, đám lính sẽ ngồi cùng nhau nhỏ giọng kể ra chuyện của mình: trong sinh hoạt lúc còn ở Vũ triều, sự biến đổi sau khi người Kim giết tới, chịu khuất nhục, giọng nói và dáng điệu nụ cười của người thân đã chết. Lúc này Vương Sơn Nguyệt hoặc là từ hậu phương lại đây, hoặc là mới vừa từ tường thành rút xuống, sẽ thường tham dự vào những cuộc thảo luận như vậy, kể về chuyện Vương gia cũ, kể về sự anh liệt của cả nhà, quả phụ của cả nhà, về cảm thụ thà ăn thịt người chứ tuyệt đối không nhận thua của chính mình. Những biến hóa này là do Vương Sơn Nguyệt mang lại, ban đầu đến từ Tâm Ma Trúc Ký. Từ khi Vương Sơn Nguyệt xây dựng chế độ Quang Vũ quân, cuộc họp nhớ đắng và ngọt này thường được mở ra. Văn hóa trên mảnh đất lớn này thường nội liễm, đại trượng phu sẽ không kể lể chuyện quá khứ cho người khác. Tính tình của Tiết Trường Công cũng nội liễm, lần đầu tiên bắt gặp thì cảm thấy hơi không ổn, nhưng Vương Sơn Nguyệt bất chấp. Vẫn kể về gia gia của mình, nói đến lúc hắn không đánh lại người khác nhưng Vương gia chỉ có mình hắn là nam nhân, hắn phải chống dậy cả nhà. Hắn ăn thịt người chỉ vì muốn khiến người cảm thấy sợ, hắn có thể bất chấp tất cả cắn chết kẻ địch vì tạo cảm giác sợ hãi. Sau khi ở chung lâu Tiết Trường Công mới phản ứng lại, nam nhân bộ dạng giống như phụ nữ này ban đầu có lẽ không muốn chia sẻ những điều này với người khác. Nhưng khi nói ra câu chuyện thì mang lại chút tác dụng với quân đội. Một số nam nhân không khéo nói chỉ bảo một câu rằng: - Phải báo thù cho hài tử. Sau khi nói ra với người khác thì tinh khí thần đúng là khác hẳn. Đặc biệt trong tuyệt cảnh ở Đại Danh Phủ, binh sĩ mới gia nhập vào khi nói đến những chuyện này đều nhuốm màu bi thương, nhưng sau khi nói chuyện, ý quyết chết trong mắt họ càng đậm hơn.