Chương 1026: Bánh xe nghiền nát 2

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1026: BÁNH XE NGHIỀN NÁT 2 Sau khi Quang Vũ quân, Hoa Hạ quân cùng nhau đánh bại Lý Tế Chi thì mấy nơi như trại Hoàng Xà, trại Hôi Sơn có những vị chí sĩ đến đầu vào. Những vị binh từ ngoài đến này tuy có chút chí khí nhưng về phân phối, tố chất thì luôn mang theo cái khí chất ăn cướp, dù gia nhập vào thì mỗi lần đều bày tỏ ý tưởng cá nhân. Ngày thứ hai sau khi trận chiến lớn bắt đầu, trại chủ của trại Hôi Sơn Nghiêm Kham nói việc trong nhà cho người khác nghe, thuở ấy hắn xem như phú hộ của Trung Nguyên, nữ nhi bị người Kim cưỡng bức rồi giết, Nghiêm Kham tìm quan phủ sau đó bị chính quan phủ bắt, còn đánh tám mươi hèo. Nghiêm Kham bị đánh suy yếu, phải cho hết một nửa gia sản mới để lại một cái mạng, sau khi sống sót thì hắn thành giặc cỏ cho đến tận bây giờ. Sau khi thổ lộ những chuyện này cho mọi người, lão trại chủ khóc một bữa ở trước mặt mọi người, sau đó giải tán mấy thuộc hạ đắc lực, chia ra gia nhập Quang Vũ quân, quyết không tiếp tục làm theo ý mình. Ngày thứ ba thủ thành, Nghiêm Kham mang đội xung phong liều chết, đánh lui một đợt đánh úp của người Nữ Chân. Nghiêm Kham may mắn không chết, sau cuộc chiến thì người đầy máu me nhưng cười sung sướng với người khác. Thật ra những năm gần đây, sau khi Trung Nguyên biến thành Đại Tề, người gia nhập Quang Vũ quân có mấy ai không mang theo chút chuyện đau lòng? Dù không có người thân thì ít nhất đã thấy tận mắt chiến hữu, bằng hữu chết đi. Nghe bọn họ nói những chuyện này, Tiết Trường Công ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới thê tử Hạ Lôi Nhi đã qua đời của mình, nhớ nàng nhát gan sợ phiền phức như vậy mà mười mấy năm trước chạy đến dưới tường thành, cuối cùng trúng tên. Mấy năm nay Tiết Trường Công e sợ sức chiến đấu của người Nữ Chân, không dám để hài tử đến với cõi đời này, với thê tử thì hắn cũng không cảm thấy mình thâm tình cỡ nào, đại trượng phu lo gì không kiếm được vợ? Nhưng bây giờ nhớ lại, mỗi lần đều như nghe thấy giọng nói và dáng vẻ cười của nữ nhân kia hiện ra ở trước mắt. Thôi đành thôi. Tiết Trường Công nghĩ, nữ nhân à, dù sao ta chưa từng nghĩ mình sẽ sống mãi được. Tiết Trường Công là tướng lĩnh, không thể nói ra những lời làm nhục lòng quân, chỉ ngẫu nhiên nhìn cảnh tượng thảm liệt ngoài thành và sóng người hùng dũng thì bất chợt cười. Ở trong thành, Vương Sơn Nguyệt cũng đang từng bước một cổ vũ và tẩy não người khác. - Đúng rồi, Vũ triều không có gì hay, nhưng so với người Nữ Chân thì vẫn tốt hơn một chút. Hãy nhìn những người ở ngoài thành kìa, bọn họ rất thảm, nhưng chúng ta đầu hàng thì có thể làm được gì? Toàn thiên hạ đầu hàng thì chúng ta có thể sống sướng được sao? Tất cả đều làm nô lệ, người Nữ Chân không phải thần tiên, trước kia bọn chúng . . . chẳng là gì. Hiện giờ chúng ta bảo vệ được, biết tại sao không? Vì hiện giờ chúng ta không có gì. - Chúng ta không đánh bại bọn họ được, dựa vào chúng ta thì không thể. Nhưng dù phải đánh vỡ răng của bọn họ thì chúng ta cũng quyết giữ bọn họ gục tại đây. Hoàn Nhan A Cốt Đả đã chết, Ngô Khất Mãi sắp chết rồi, chúng ta cố gắng kéo dài thì bọn họ sẽ nội chiến, Vũ triều sẽ đánh trở lại. Chúng ta tiếp tục kéo dài thì Hắc Kỳ quân sẽ đánh trở về! Hơn vạn Hắc Kỳ, Chúc Bưu kia, chỉ cần chúng ta bám giữ được thì bọn họ sẽ từ phía sau đánh tới, chư vị huynh đệ, rất khó giữ thành, chúng ta cũng khó sống. Ta không biết ngày mai mở mắt ra thì ai trong số các ngươi mất đi, hoặc bản thân ta không còn. - Nhưng chúng ta phải bảo vệ, ta muốn sống tiếp, người ở ngoài thành cũng muốn sống. Người Nữ Chân không chết thì đừng ai muốn sống, bởi vậy dù ta chết thì cũng quyết kéo bọn chúng cùng chết! - Cùng chết! Khói lửa nồng nặc bị gió to cuốn bay đi, tường thành bị đá to đập lồi lõm, xác chết dần bốc mùi hôi, đám người mất hết tất cả luôn đứng ở nơi tuyệt vọng này. Đầu tháng chín, Nữ Chân Đông Lộ quân xuôi nam, trận chiến đầu tiên diệt Nam Vũ, đối diện với hơn bốn vạn người trấn thủ Đại Danh Phủ, Hoàn Nhan Tông Bật từng lên kế hoạch tối đa ba ngày phá thành. Ba ngày trôi qua, rồi lại qua ba ngày, trong đợt tiến công thành thị này vòng đầu gần như ngập trong máu, mãi đến giữa tháng chín, Đại Danh Phủ vẫn sừng sững trong núi thây biển máu. Ban đầu xây dựng tòa thành trì này là để trấn giữ Hoàng Hà, chống đỡ giặc bên ngoài, nếu chiến sĩ ở trong thành có thể cắn chặt răng vượt qua được thì rất khó từ bên ngoài đánh sập phòng ngự trong thành. Lúc này Ngô Khất Mãi trúng gió đã gần một năm, thời đại thay đổi gần ngay trước mắt, hai huynh đệ Tông Phụ, Tông Bật không thể nào ngờ trận chiến đầu tiên xuôi nam lại cắn trúng khúc xương cứng như vậy. Bọn họ càng không ngờ rằng trừ Hắc Kỳ, người Hán ở phương nam cũng dần có xương cứng. Phía tây, Hoàn Nhan Tông Hàn vượt qua Nhạn Môn Quan, đặt chân vào Trung Nguyên. . . . Lúc này đã cuối thu, Tây Nam Xuyên Tứ Lộ, rừng hoang rậm rạp um tùm vẫn không đổi màu. Tường thành cổ của Thành Đô màu xanh xám nguy nga, hậu phương là đồng bằng Thành Đô bao la kéo dài, nhưng khói lửa chiến tranh đã đốt tới nơi đây. Chủ lực trấn thủ Xuyên Tứ Lộ chủ vốn là Vũ tướng quân của Lục Kiều sơn, sau khi Tiểu Lương Sơn đại bại thì hịch văn của Hoa Hạ quân khiếp sợ thiên hạ. Trong phạm vi Nam Vũ có vô số người chửi rủa Ninh Nghị "Lòng muông dạ thú", nhưng ý chí của trung ương cũng không kiên định, phe Trần Phàm ở Miêu Cương lại bắt đầu rục rịch. Trong tình huống binh thẳng đến Trường Sa, phân phối chút ít quân đội không cách nào ngăn trở bước chân của Hoa Hạ quân. Tri phủ của Thành Đô là Lưu Thiểu Tĩnh cầu viện khắp nơi, cuối cùng trước khi Hoa Hạ quân đến đã kịp tụ tập được hơn tám vạn người từ quân đội các nơi, triển khai giằng co với Hoa Hạ quân xâm phạm. Trong khoảng thời gian Hoa Hạ quân đẩy hướng Thành Đô, Hòa Đăng Tam Huyện – nói theo lời của Ninh Nghị – thì bận rộn gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng. Mấy năm trôi qua, Hoa Hạ quân đã bắt đầu lần đầu tiên khuếch trương, thử thách lớn cũng ập đến. Trong hơn một tháng, mỗi ngày đều mở cuộc họp Hòa Đăng, có mở rộng, có chỉnh đốn tác phong, thậm chí đại hội về công thẩm đều đang đợi. Ninh Nghị đi vào trạng thái liên tục làm việc, Hoa Hạ quân đã đánh ra, chiếm địa bàn rồi, nên phái ai ra ngoài quản lý, quản lý như thế nào, tất cả chuyện này đều sẽ trở thành hình thức ban đầu và bản mẫu cho tương lai. Từ khía cạnh nào đó thì việc này là lần đầu chia đào sau khi Hoa Hạ quân thành lập. Những năm gần đây, tuy rằng Hoa Hạ quân cũng đánh hạ nhiều thành quả chiến đấu, nhưng mỗi một bước tiến tới trước thật ra đều đi trên vách đá cheo leo, mọi người biết chính mình đối diện với hiện trạng của toàn bộ thiên hạ, chẳng qua Ninh Nghị lấy phương thức hiện đại quản lý toàn bộ quân đội, lại có thành quả chiến đấu lớn lao mới khiến mọi thứ đến hiện giờ chưa bị tan vỡ. Sau khi Hoa Hạ quân hạ gục Lục Kiều Sơn, thả ra hịch văn không chỉ khiếp sợ Vũ triều, cũng khiến nội bộ bên ta bị hù sợ giật nảy mình, sau khi phản ứng lại thì mọi người hưng phấn nhảy nhót. Lặng yên mấy năm, ông chủ rốt cuộc sắp ra tay, nếu ông chủ ra tay thì không có gì mà không làm được. Xuyên Tứ Lộ thiên phủ chi quốc*, từ Tần triều xây dựng Đô Giang Yển, đồng bằng Thành Đô vẫn luôn là nơi giàu có và đông đúc, sản lương phong phú. (*) Thiên phủ chi quốc: Là nơi vị trí địa lý độc đáo, hoàn cảnh tự nhiên ưu việt, có đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, nơi tốt nhất thích hợp cho loài người sinh hoạt. “Thủy hạn theo nhân, không biết cơ cận”*, so với Tây Bắc nghèo nàn hẻo lánh, Lữ Lương đói chết người thì Xuyên Tứ Lộ quả thực là cảnh tiên ở cõi trần. Dù lúc Vũ triều chưa đánh mất Trung Nguyên thì nó vẫn có ý nghĩa trọng yếu với toàn bộ thiên hạ, nay đã mất Trung Nguyên, sản lương đồng bằng Thành Đô càng quan trọng với Vũ triều hơn nữa. Từ khi Hoa Hạ quân binh bại ở Tây Bắc rút về Nam thì luôn trốn trong góc Lương Sơn tu dưỡng, nay đột nhiên bước ra một bước này, khẩu vị thật sự quá lớn. (*) Nguyên văn là: Thủy hạn theo nhân, không biết cơ cận, không năm nào mất mùa, thiên hạ gọi đó là thiên phủ. Dịch: Địa phương muốn có nước thì trời mưa, muốn có nắng thì trời trong, mưa thuận gió hòa. Dân chúng không biết cảm giác đói bụng là gì. Người trong thiên hạ đều hâm mộ gọi nơi này là thiên phủ chi quốc. Ý chỉ bên trong lòng Tứ Xuyên. Nhưng lùi một bước mà nói, sau khi Vũ tướng quân dẫn dắt Lục Kiều Sơn thua te tua, Ninh Nghị luôn muốn cắn một miếng, trong Vũ triều có ai ngăn nổi? Đột nhiên giãn ra tay chân đối với nội bộ Hoa Hạ quân hệt như hết khổ nếm vị ngọt vậy. Nội bộ nóng nảy, bày tỏ yêu cầu cũng đều là chuyện lẽ thường của con người, lại nổi lên phong trào tặng quà, du thuyết trong họ hàng, xóm giềng, cuộc họp chỉnh đốn tác phong từ trên xuống dưới luôn mở hàng ngày. Trong Hoa Hạ quân chinh chiến ở ngoài Lương Sơn, bởi vì lục tục công thành lược địa nên cũng xuất hiện vài vụ ác tính như ức hiếp bình dân, thậm chí tùy ý giết người. Để duy trì trật tự nội bộ, đội quân pháp đi bắt người, tùy thời chuẩn bị giết người. Một mặt nhìn chằm chằm những việc này, mặt khác Ninh Nghị còn theo dõi sát sao đội ngũ cán bộ được ủy nhiệm đi ra ngoài lần này, tuy trước đó còn có nhiều khóa trình, nhưng hiện giờ vẫn không thể tránh khỏi tăng mạnh huấn luyện và dặn dò lặp đi lặp lại. Ninh Nghị bận đến mức không ăn được đúng buổi cơm. Trưa hôm nay Vân Trúc mang theo Tiểu Ninh Kha lại đây đưa ít nước đường cho hắn, lại dặn dò hắn chú ý thân thể. Ninh Nghị uống ừng ực cạn chén, khoe chén cho Tiểu Ninh Kha ăn chậm xem, sau đó mới trả lời Vân Trúc: - Đang trong lúc rắc rối nhất, chờ hết bận rồi mang các ngươi đi Thành Đô chơi. Vân Trúc cười dịu dàng: - Nhiều năm rồi ta cũng không muốn vào thành lớn chơi, chàng khỏe mạnh là ta đã cảm tạ trời đất. Có điều nhóm Tiểu Kha từ nhỏ chưa từng đi nơi rộng lớn, lần này cuối cùng được ra ngoài . . . Tiểu Kha, ăn chậm chút. Tiểu Ninh Kha sáu tuổi đang uống nước đường ừng ực, nghe bọn họ nói về thành phố lớn thì chưa kịp nuốt hết đã mở miệng hỏi: - I ào i? Nước đường chảy xuống từ khóe miệng Ninh Kha, Ninh Nghị cười lau cho bé: - Sắp rồi. - Là khi nào ạ? - À thì . . . qua hai tháng nữa. - A . . . Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, còn chưa hiểu rõ khái niệm cụ thể của hai tháng. Vân Trúc lau nước dính trên áo cô bé, hỏi Ninh Nghị: - Đêm qua cãi nhau với Tây Qua hả? - Không, cãi gì đâu. Ninh Nghị cau mày, qua một lúc mới nói: - Là hiệp thương trong hữu hảo. Nàng ấy có chút hiểu lầm với khái niệm về mỗi người bình đẳng, mấy năm nay đi hơi vội. Tiểu Ninh Kha ở bên cạnh nói: - Hôm qua Qua di đánh phụ thân một trận đó! Ninh Nghị nhìn cô bé, dở khóc dở cười: - Gì chứ, con nhóc này nghe lời đồn ở đâu vậy. Lưu Đại Bưu sao mà đánh thắng được ta! - Nữ hài tử không được nói đánh nói giết. Vân Trúc cười bế cô bé lên, lại quan sát Ninh Nghị từ trên xuống dưới: - Đại Bưu bá đạo nhất nhà, chàng bị đánh cũng không có gì kỳ lạ. - Gì mà bị đánh cũng không có gì kỳ lạ, đều là tin đồn bậy trong đám nữ nhân vô tri các ngươi, huống chi có Hồng Đề ở, nàng ấy cũng lợi hại lắm. - Tiểu Qua ca bá đạo nhất nhà, ta cũng không đánh lại nổi. Ninh Nghị còn chưa nói xong, giọng của Hồng Đề đã từ bên ngoài vọng vào. Vân Trúc không kiềm được che miệng nở nụ cười. Có lẽ là bởi vì chia xa quá lâu, trong hơn một năm trở về Lương Sơn, Ninh Nghị ở chung với thê nhi thường khá là hiền hòa, không tạo nhiều áp lực cho hài tử. Sau khi lại quen thuộc nhịp sống của nhau, các thê nhi thường sẽ nói giỡn khi ở trước mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng thường khoe khoang mình giỏi võ với bọn trẻ, như từng một chưởng đánh chết Lục Đà, dọa chạy Lâm Tông Ngô, còn suýt bị Chu Đồng cầu kết nghĩa gì đó. Người ngoài ôm bụng cười, tự nhiên sẽ không chọc thủng hắn, chỉ có Tây Qua thỉnh thoảng đùa giỡn giành danh dự ‘Võ công đệ nhất thiên hạ’ với Ninh Nghị, nàng làm nữ nhân, tính tình phóng khoáng lại đáng yêu, tự xưng ‘Lưu Đại Bưu bá đạo nhất nhà’, được các nàng Cẩm Nhi, Tiểu Thuyền ủng hộ, đám trẻ cũng đa số xem nàng là danh sư và thần tượng về mặt võ nghệ. Bên ngoài nhà thì Tây Qua cố gắng cho mục tiêu mỗi người bình đẳng, luôn nỗ lực và tuyên truyền lý tưởng hóa. Ninh Nghị và Tây Qua thường mô phỏng, biện luận, nhưng là theo chiều hướng tốt, nhiều lúc Ninh Nghị căn cứ vào tri thức tương lai dạy học cho Tây Qua. Lần này Hoa Hạ quân sắp bắt đầu khuếch trương ra ngoài, Tây Qua đương nhiên cũng hy vọng cố gắng vẽ nhiều nét bút lý tưởng cho phức thảo chính quyền tương lai, tăng tần suất biện luận với Ninh Nghị và sắc bén hơn. Xét cho cùng thì lý tưởng của Tây Qua quá chung cực, thậm chí dính đến hình mẫu cuối cùng của xã hội loài người, sẽ gặp cực kỳ nhiều vấn đề hiện thực, Ninh Nghị chỉ mới đả kích nhẹ đã làm Tây Qua nản lòng. Về tin đồn bậy trong miệng thê tử và nữ nhi, Ninh Nghị cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mũi, lắc đầu cười gượng.