Chương 2002: Hoàng Tuyền thiên, hàng lâm! 1

Trịnh Thái Nhất đã tới chậm, qua mất thời điểm quan trọng nhất. Cho nên hắn chỉ thở dài một tiếng chứ không nói nhiều một câu. Phạm Giáo đã bị diệt tới triệt để rồi, còn nói làm cái gì? Nhưng chính hắn cũng không hiểu, cho dù có Mộ Bạch Sương kéo dài thời gian, vì sao hai vị Võ Tiên bát trọng thiên của Phạm Giáo lại thất bại nhanh như vậy? Đám người giải tán, không ai tính bỏ đá xuống giếng, cũng không ai dám bỏ đá xuống giếng vào lúc này, cho nên nơi này cũng không có gì để xem. Đệ tử của Côn Luân Ma Giáo đã lục soát toàn bộ Phạm Giáo, nhưng không tìm được bản nguyên cực dương của Phạm Giáo, cuối cùng đành phải tới Đại La Thiên tìm. Tuy Phạm Giáo chuyển phần lớn lực lượng xuống hạ giới, nhưng thực ra vẫn còn một số lá bài tẩy ở Đại La Thiên, đương nhiên bản nguyên cực dương cũng ở Đại La Thiên. Lần này Phạm Giáo bị hủy diệt, thật ra cũng có nhiều nhân tố trùng hợp. Lâu Na Già quá nôn nóng sử dụng Sinh Diệt Hàng Thế Hoa Liên lá bài tẩy, điều này tương đương với hắn chủ động tạo cơ hội rất lớn cho tâm ma. Phải biết tâm ma chỉ có cảnh giới nửa bước Võ Tiên, cho dù hắn làm gián điệp cũng chỉ có một cơ hội ra tay. Vốn dĩ Sở Hưu định để hắn giả bộ liều mạng ra tay với mình sau đó đánh lén một người trong số đó. Không ngờ Lâu Na Già trực tiếp vận dụng lá bài tẩy nhưng lại tương đương với động vào một quả bom. Ngoài ra, nếu ngay khi biết tin Sở Hưu định ra tay, Phạm Giáo chọn cách trốn về Phạm Giáo ở Đại La Thiên, dựa theo trận pháp và căn cơ tích lũy suốt vạn năm của Phạm Giáo ở Đại La Thiên, chắc chắn có thể khiến Sở Hưu hao tổn tới mức phải chủ động rút lui. Đáng tiếc, đây là chuyện không thể, vì địa vị và tôn nghiêm của Phạm Giáo không cho phép bọn họ từ bỏ cơ nghiệp dưới hạ giới, trốn về Phạm Giáo như chó mất chủ. Huống chi còn chưa thật sự giao chiến thì không ai tin Sở Hưu lại thật sự có thể xử lý hai vị Võ Tiên bát trọng thiên trong thời gian ngắn như vậy, hủy diệt cả Phạm Giáo. Lúc này ở Đại La Thiên, trong tổng bộ Phạm Giáo. Bản nguyên cực dương đã bị Sở Hưu đoạt được. Phạm Giáo không nghiên cứu được thứ này cho nên tạm thời phong ấn trong trận pháp. Sở Hưu vuốt cằm, trực tiếp đấm một quyền tới, phá tan trận pháp kia, nắm lấy bản nguyên cực dương kia. Bản nguyên cực dương kia nhanh chóng dung nhập vào thân thể Sở Hưu, kết hợp với bản nguyên ma đạo mà y lấy được trong Nguyên Thủy Ma Quật, hóa thành bản nguyên âm dương đầu đuôi nối liền trong cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này, cột sáng âm dương cường đại lập tức chọc thủng đại điện của Phạm Giáo. Sở Hưu rên khẽ một tiếng, con mắt thứ ba trên trán mở ra, vừa kiềm hãm lực lượng âm dương trong cơ thể, vừa trục xuất lực lượng không cách nào luyện hóa. Luồng lực lượng này cường đại tới mức tốn tận ba canh giờ mới lắng xuống. Trong đan điền Sở Hưu, hai luồng lực lượng âm dương tuần hoàn xoay chuyển, thậm chí còn thu hút lẫn nhau. Một khi Sở Hưu điều khiển chúng, y có thể bộc phát ra lực lượng âm dương cường đại hơn trước mấy lần, thậm chí mười mấy lần. Hơn nữa Sở Hưu cũng không cần lo chuyện bị lực lượng phản ngược lại, vì lần này bản nguyên âm dương hợp nhất mang tới cho y lực lượng vượt sức tưởng tượng. Lần này Sở Hưu không chỉ bước vào bát trọng thiên, y còn trực tiếp lên tới bát trọng thiên đỉnh phong. Chỉ có bản nguyên âm dương hợp nhất mới có lực lượng cường đại này, nhưng đáng tiếc, Sở Hưu đã dùng xong cách thức này. Một bản nguyên khác đang ở chỗ Mệnh Hồn, lại muốn được bản nguyên âm dương hợp nhất, trừ phi giết chết Mệnh Hồn mới được. Nhắc tới Mệnh Hồn, Sở Hưu lại thấy nhức đầu. Bây giờ thực lực của y đã đủ tiếu ngạo hai giới thượng hạ, thậm chí Sở Hưu có thể ngông nghênh tuyên bố, với lực lượng nội tình của y bây giờ, chỉ cần cho y một thời gian làm quen với lực lượng mới, y dám đánh với cả chí cường giả cửu trọng thiên. Nhưng so với Mệnh Hồn thì như vậy còn chưa đủ, đây là cường giả đứng trên cả cửu trọng thiên. Cho dù Sở Hưu bước lên cửu trọng thiên, có lẽ y chỉ ngang với Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm. Nhưng bây giờ năm trăm năm đã qua, rốt cuộc trong Hoàng Tuyền Thiên, Mệnh Hồn đã trưởng thành tới mức độ nào? Sở Hưu không cần nghĩ nhiều về chuyện này, Mệnh Hồn đã bắt đầu nhúng tay vào hạ giới, y chỉ có thể nhanh chóng tăng cường lực lượng. Cho dù hiện giờ Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm, Sở Hưu cũng không thấy lạ. ... Nam Hải ở hạ giới, trên mặt biển mênh mông, mưa bão với cuồng phong sấm chớp, biển gầm vang dội. So với khu vực Đông Hải, hoàn cảnh của Nam Hải cực kỳ ác liệt, không thích hợp cho nhân loại sinh sống, thậm chí cả võ giả cũng không khai tông lập phái ở đây, vì nguyên khí ở khoảng thiên địa này cực kỳ hỗn loạn. Nhưng lúc này trên một hoang đảo không lớn ở sâu trong Nam Hải, Đạo Tôn, Thế Tôn, giáo chủ Phạm Giáo và Mạnh Tinh Hà đều tụ tập ở đây. SAu khi tới hạ giới, bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi, thời gian dài như vậy cũng đủ cho họ đi sâu vào Nam Hải. Giáo chủ Phạm Giáo nhíu mày nói: “Đây là vị trí của Trường Sinh Thiên thật không? Ngươi có chắc mình không tìm sai không?” Đạo Tôn lắc đầu nói: “Nói thật, ta cũng không dám chắc, nhưng dựa theo sách cổ và suy đoán của ta, chắc là nơi này. Vạn năm trước, sư tổ của Tam Thanh Điện ta từng tính toán manh mối về Trường Sinh Thiên. Đáng tiếc khi đó đại kiếp nạn hàng lâm, thời gian không đợi người, đã không kịp điều tra. Hôm nay chúng ta lại hạ giới lần nữa, chính là vận may và cơ duyên, bất luận là thật hay giả, không thử một lần thì làm sao biết kết quả?” Nói đoạn, Đạo Tôn lấy bốn thứ vừa giống kim loại vừa giống đá, bên trên vẽ chi chít phù văn, ném cho ba người. “Đây là Phá Giới Thạch, dốc hết sức truyền lực lượng vào, có thể ngăn cách một thế giới, cũng có thể phá vỡ một khoảng thế giới. Thứ này là căn cơ của đại trận hộ tông Tam Thanh Điện ta, dùng xong phải phiền ba vị trả lại.” Đám người cùng gật nhẹ đầu. Bọn họ không tinh thông trận pháp, có lấy thứ này cũng vô dụng. Huống chi không ai trong bọn họ dám không trả đồ cho Đạo Tôn. Bốn người đứng bốn phía, đồng thời truyền lực lượng vào Phá Giới Thạch. Chỉ trong chớp mắt, bốn phía thế giới đã bị chia cắt, cứ như cắt không gian thành một ấn ký hình vuông. Sau khi thế giới kia bị cắt, từng luồng khí tức âm u tỏa ra, vô cùng thâm trầm lạnh lẽo, tràn ngập tử khí. Trong hai mắt bị che dưới nón lá của Thế Tôn, hai luồng phật quang bùng lên, bắn vào tử khí kia. “Có gì đó không đúng, trong cảm giác của bần tăng, khí tức của nơi này đầy tĩnh mịch, không bao hàm chút sinh cơ nào, ngược lại như ngưng tụ tất cả lực lượng ác ý trong thế giới này. Thế giới mang khí tức như vậy làm sao lại là Trường Sinh Thiên trường sinh bất tử trong truyền thuyết được?” Giáo chủ Phạm Giáo cười lạnh nói: “Con lừa trọc vô tri! Hỗn độn âm dương, từ tử hóa sinh, sinh tử luân hồi chuyển đổi, ai nói thế giới trường sinh bất tử không thể có tử khí?” Thật ra giáo chủ Phạm Giáo cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn vẫn phản bác Thế Tôn vài câu theo thói quen. Hễ là Thế Tôn nói, cho dù là đúng thì hắn cũng thấy là sai, phải lên tiếng phản bác lại.