Chương 2003: Hoàng Tuyền thiên, hàng lâm! 1
[Dịch] Côn Luân Ma Chủ
08:03 - 19/05/2023
Thế Tôn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn dám gọi bần tăng là con lừa trọc, vậy đừng trách bần tăng bất chấp đại cục, diệt trừ tên dị đoan nhà ngươi!”
Hai người này lại mắng chửi nhau theo thói quen, lực lượng Phá GIới Thạch tiếp tục xuyên qua hai thế giới. Một tiếng ầm lớn vang lên, tử khí u ám vô tận bùng lên, trong đó còn mang tiếng quỷ thần kêu khóc, vang vọng đất trời.
Cùng lúc, bên trong còn có chấn động lực lượng cường đại lan tới. Đạo Tôn biến sắc quát lớn: “Rút lui! Nơi này không phải Trường Sinh Thiên!”
Đạo Tôn vừa dứt lời, trong con đường mà Phá Giới Thạch vừa mở đã có bốn thân hình lao ra.
Một trong số đó dáng vẻ khôi ngô hùng tráng, thân mặc chiến giáp, tay cầm một thanh trường thương đỏ máu, đột nhiên đập về phía Thế Tôn, uy thế như muốn phá tan núi sông.
Thế Tôn miệng niệm phật hiệu, thi triển Bất Diệt Kim Thân quanh người, chắp tay trước ngực, trực tiếp nắm chặt lấy thanh trường thương đỏ máu kia.
Nhưng ngay lúc này lông mày Thế Tôn lại hơi giật giật.
Phần lớn thời điểm Thế Tôn luôn giấu mặt dưới nón lá, rất ít người được thấy biểu cảm của hắn. Còn lúc này Thế Tôn đã biến sắc, lực lượng của người kia vượt quá tưởng tượng của hắn!
Trường thương đỏ máu đập xuống, không ngờ lại trực tiếp đánh bay Thế Tôn ra ngoài!
Một thân hình nữ tử xinh đẹp yêu kiều xuất hiện trước mặt giáo chủ Phạm Giáo, tay cầm một thanh ma kiếm, trường kiếm chém xuống, hóa thành Hồng Liên Nghiệp Hỏa đầy trời.
Giáo chủ Phạm Giáo hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa diệt thế vô biên bay lên từ dưới chân, giằng co với Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia.
Nhưng ngay sau đó, một đóa hồng liên nở rộ trong lòng hắn, chỉ trong chớp mắt hai mặt thiện ác của giáo chủ Phạm Giáo đã lâm vào điên cuồng, thậm chí bắt đầu chửi mắng lẫn nhau.
Cảm thấy có gì đó không đúng, giáo chủ Phạm Giáo cưỡng ép trấn áp tâm cảnh của bản thân, thân hình nhanh chóng thối lui.
Bên phía Mạnh Tinh Hà lại gặp một lão già gầy gò mặc áo choàng đen.
Lão già kia giơ tay múa lên, dùng quy tắc thiên địa tạo thành một trận pháp, lơ lửng xung quanh Mạnh Tinh Hà.
Mạnh Tinh Hà nhíu mày, thủ đoạn này tương tự Phương Đạo Trần dưới trướng hắn.
Ngay lúc hắn định vung thanh đạo kiếm lấp loáng ánh sao chém tan trận pháp này, hắn lại kinh hãi phát hiện bản thân không cách nào điều động lực lượng quy tắc.
Dùng quy tắc bố trí trận pháp, sau đó lại dùng trận pháp hạn chế quy tắc, dùng thiên địa để bày trận, tu vi trận đạo này xứng với hai chữ thông thần!
Ánh sao vô biên bao phủ quanh người Mạnh Tinh Hà, hắn trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại nhất của mình, nhảy ra khỏi phạm vi trận pháp.
Còn bên phía Đạo Tôn lại gặp một kẻ điên, một tên cuồng chiến.
Hắn có thể vung ra tới mười mấy loại ma công chỉ trong một giây, hơn nữa chỉ công không thủ, cứ như mỗi chiêu đều là đồng quy vu tận. Cho dù Đạo Tôn có vẻ rất thong dong nhưng lúc này vẫn không thể không thối lui về phía sau.
Sau khi ép lui bốn người Đạo Tôn, cả bốn không truy kích mà canh giữ ở lối vào, tiếp đó để lão già kia bố trí trận pháp, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí cuồng bạo của Nam Hải.
Hơn nữa cùng lúc đó, một luồng kiếm khí sâm nghiêm đột ngột bộc phát, lực lượng đó khiến đám người Đạo Tôn biến sắc, lập tức thối lui xa hơn nữa.
Giáo chủ Phạm Giáo sắc mặt âm trầm bất định: “Rốt cuộc bọn chúng là ai?”
Đạo Tôn lắc đầu thở dài: “Không biết, ta chỉ biết e là lần này chúng ta đã thả ra một phiền toái lớn!”
Bốn người Đạo Tôn đưa mắt nhìn nhau.
Cho dù là chí cường giả cửu trọng thiên đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Mở được một không gian, kết quả là phía đối diện xuất hiện một đống cảnh giới, hình như đám người mình đã thả nhầm thứ gì không nên thả.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Giáo chủ Phạm Giáo hỏi.
Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Xem bộ dáng chúng chắc là ổn định và mở rộng không gian này. Có lẽ bọn chúng còn muốn thả càng nhiều người ra!”
Bốn người lập tức trầm mặc.
Chuyện này có vẻ hơi lớn, nơi này không phải Trường Sinh Thiên mà là một dị giới chưa biết, một dị giới nguy hiểm.
Đạo Tôn thở dài một cái nói: “Chuyện này là nhân quả của chúng ta, nếu đã mở ra thì phải nghĩ cách phong ấn lại.
Tất cả trở về, tập hợp lực lượng của Đại La Thiên và hạ giới, nghĩ cách phong ấn nó lại.”
Bốn người ở đây đều gật nhẹ đầu, không ai phản bác.
Tuy lúc đầu là Đạo Tôn tìm ra nơi này, nhưng bọn họ cũng đồng ý mở nó ra, bây giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại đi trách Đạo Tôn?
Bây giờ không phải lúc oán trách hay tự giết lẫn nhau, các cường giả cửu trọng thiên đều hiểu rất rõ đạo lý này.
Cho dù là kẻ thù cũ như giáo chủ Phạm Giáo và Thế Tôn, lúc này cũng không đấu khẩu.
Sau khi trở về từ Nam Hải, mọi người chia tay ở bờ biển, đi về phía tông môn của mình.
Giáo chủ Phạm Giáo vừa đi vừa nghĩ, không biết thời gian vừa qua Phạm Giáo phát triển ra sao, cho dù không bằng đám lưà trọc Thiên La Bảo Tự nhưng cũng không thể quá yếu được.
Đợi tới khi giáo chủ Phạm Giáo tới trước trụ sở Phạm Giáo, nhìn đống đổ nát thê lương trước mặt, nhìn mặt đất khô cằn sau trận đại chiến, hai mặt thiện ác của hắn đồng thời vặn vẹo.
“Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
Cường giả cửu trọng thiên đều tập trung ở khu vực nhưng, trong Phạm Giáo có hai cảnh giới bát trọng thiên, còn có đông đảo nội tình, vì sao kết quả là hiện giờ Phạm Giáo lại hóa thành một đống đất hoang vu? Rốt cuộc là ai làm? Có phải Thiên La Bảo Tự?
Đúng lúc này trong đống đổ nát của Phạm Giáo bỗng xuất hiện vài người, thấy giáo chủ Phạm Giáo là có vẻ như muốn khóc.
“Giáo chủ, cuối cùng người của về rồi!”
Bọn họ là người sống sót sau đợt tổng tấn công vừa rồi, Diêm Ma liều mạng ra tay kéo dài được thời gian, cuối cùng giúp bọn họ bỏ trốn.
Những người này sau khi trốn được cũng rất thông minh, không chạy loạn khắp nơi mà chọn cách đợi người của Côn Luân Ma Giáo bỏ đi rồi về phế tích của Phạm Giáo trốn tránh.
Cho dù Côn Luân Ma Giáo có truy sát chắc cũng không điều tra lại nơi này.
Thân hình giáo chủ Phạm Giáo khẽ động, lập tức tới trước mặt mấy người, tức giận nói: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao Phạm Giáo ta lại biến thành như vậy!”
Khi mấy đệ tử kia thuật lại mọi chuyện, hai mặt thiện ác âm dương trên dung nhan giáo chủ Phạm Giáo đã biến mất, tất cả đều hóa thành sát ý thâm trầm vô tận!
"Sở Hưu!"
Tiếng gầm vang lên, hư không như bị xé rách, mưa gió sấm chớp nổi lên, chẳng khác nào diệt thế.
Cùng lúc đó, khi Đạo Tôn, Thế Tôn và Mạnh Tinh Hà trở về tông môn của mình, bọn họ đều biết được thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì.
Không ai ngờ, các chí cường giả cửu trọng thiên không có mặt mà Sở Hưu lại gây chuyện lớn đến vậy. Thiếu chút nữa là y dùng sức mình mình chọc cả một lỗ thủng khổng lồ trên bầu trời của giang hồ hai giới!
Bọn họ cũng biết tính cách của giáo chủ Phạm Giáo, đa số thời gian vị này luôn nửa điên nửa khùng, càng không nói tới gặp chuyện như vậy. Chắc chắn hắn sẽ tới gây sự với Sở Hưu trước.