Chương 2004: Nổi giận

Cho nên sau khi biết tin, đám người cũng chạy tới Côn Luân Ma Giáo. Lúc này đa số lực lượng của Côn Luân Ma Giáo đã rút từ phân điện Nam Man về Tây Cực Côn Luân Sơn. Trước mắt Côn Luân Ma Giáo đã là tông môn đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên và hạ giới, không cần như lúc trước, cuống cuồng phòng ngự con đường nối hai thế giới ở khu vực Nam Man. Hơn nữa Côn Luân Ma Giáo lấy được một số vật liệu trận pháp và bảo vật từ Phạm Giáo, có thể để Viên Cát đại sư và triều đình thăng cấp trận pháp của Côn Luân Ma Giáo, càng thuận tiện cho việc điều động lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa, khiến Côn Luân Ma Giáo càng thêm đoàn kết. Cho nên cứ như vậy, mọi người cũng trở về Côn Luân Ma Giáo tu hành. Lúc này Sở Hưu đang bế quan làm quen với cảnh giới bát trọng thiên đỉnh phong của mình, nhưng lúc này cánh cửa Côn Luân Ma Giáo lại bị người ta mạnh tay mở ra. Ngụy Thư Nhai thần sắc nghiêm nghị đứng ngoài cửa ra vào, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, bên phía Đệ Lục Thiên Ma Tông đưa tin, bốn vị cường giả cửu trọng thiên của Đại La Thiên đã trở về.” Đệ Lục Thiên Ma Tông nằm ở khu vực Nam Hải, bốn vị cường giả Đại La Thiên trở về Trung Nguyên đương nhiên phải đi qua Đệ Lục Thiên Ma Tông. Bên phía Sở Hưu đã sớm cho người báo cho Đệ Ngũ, giám sát động tĩnh hải ngoại. Sở Hưu cau mày nói: “Đám người này trở về nhanh thật, chắc là không có thành quả gì rồi.” Từ đầu Sở Hưu đã nhận định bọn họ sẽ không tìm được Trường Sinh Thiên. Nếu Trường Sinh Thiên dễ tìm như vậy, sao Độc Cô Duy Ngã còn phải khổ sở mất bao lâu? “Ngụy lão, mở trận pháp, để tất cả đệ tử đi vào trung tâm của Vô Căn Thánh Hỏa đại trận tránh né. Chí cường giả cửu trọng thiên mà đến, Võ Tiên bình thường căn bản không thể ngăn nổi.” Đám người Ngụy Thư Nhai đều như gặp đại địch nhưng Sở Hưu lại không hề kinh hãi. Bây giờ y đã đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong, hai luồng bản nguyên âm dương giao cho Sở Hưu lực lượng nội tình cường đại cũng khiến hắn có lòng tin hơn khi đối mặt với chí cường giả cửu trọng thiên. Huống chi Phạm Giáo đã bị diệt, có kinh hãi cũng vô dụng, chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Ngay lúc Ngụy Thư Nhai bố trí mọi việc, một áng mây đen cường đại đang lao về phía Côn Luân Ma Giáo, những nơi nó đi qua, cho dù cách hơn mười dặm vẫn thấy được rõ ràng. Áng mây đó chính là giáo chủ Phạm Giáo đã nổi giận tới cực hạn. Sau khi biết người hủy diệt Phạm Giáo của hắn chính là Sở Hưu, giáo chủ Phạm Giáo thậm chí không chờ một giây, trực tiếp lao thẳng về phía Côn Luân Ma Giáo. Lúc này trong mắt hắn đã phủ kín sát ý, gương mặt vốn chia thiện ác lúc này vặn vẹo dữ tợn. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là giết Sở Hưu, cho y chôn theo Phạm Giáo! Một tiếng vang lớn nổ ra, ngọn lửa diệt thế đen nhánh lướt qua bầu trời, những nơi nó đi qua, tất cả mọi lực lượng đều tan rã thành hưu vô, quy tắc cũng hoàn toàn nát bấy. Trên đỉnh Côn Luân, một đóa hoa săn thập tự nở rộ, phật quang lóng lánh trực tiếp ngăn cản mũi tên diệt thế kia. Lực lượng tịch diệt và phật quang va chạm, lập tức bộc phát ra một tiếng nổ lớn, khiến cả dãy núi Côn Luân chấn động, bắt đầu tuyết lở quy mô lớn. Sở Hưu đứng trên đỉnh Côn Luân Sơn, lạnh nhạt nói: “Vừa về đã nổi nóng như vậy. Giáo chủ Phạm Giáo, xem ra các ngươi tìm kiếm Trường Sinh Thiên thất bại hả?” "Sở Hưu!" Giáo chủ Phạm Giáo gầm lên một tiếng chói tai: “Tốt, ngươi làm tốt lắm! Vạn năm trước Thiên La Bảo Tự muốn hủy diệt Phạm Giáo ta mà còn không làm được, hôm nay lại bị ngươi làm. Nhưng chỉ cần ta không chết, mấy chục năm sau Phạm Giáo vẫn sừng sững tại cả hai thế giới. Nhưng chính vì ngươi mà toàn bộ giới Ma đạo sẽ không còn một ai! Bản tọa sẽ giết sạch giới Ma đạo, cho các ngươi chôn cùng Phạm Giáo ta!” Sở Hưu nhún vai một cái nói: “Đúng là không chịu nói lý, người hủy Phạm Giáo là ta, liên quan gì tới giới Ma đạo? Thiên Ma Cung chưa từng có thù oán với ngươi, họ bị diệt là chọc phải ai?” “Chỉ cần dính tới chữ ma thôi là bản tôn sẽ không cho chúng sống!” Đúng lúc này, phía xa có ba luồng sáng bay tới, chính là ba người Thế Tôn, Đạo Tôn và Mạnh Tinh Hà. Giáo chủ Phạm Giáo lập tức nhìn về phía ba người bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng đến cản ta à?” Mạnh Tinh Hà lạnh nhạt nói: “Ta và Sở Hưu có thù oán, nhưng nếu giáo chủ muốn ra tay, ta cũng nhường cơ hội cho ngươi. Dù sao thù hận của ngươi lớn hơn.” Thế Tôn niệm phật một tiếng, không nói gì thêm. Thân là đối thủ cũ, biết tin Phạm Giáo bị hủy đương nhiên hắn càng vui vẻ, nhưng đồng thời lại thấy buồn lo vô cớ, mất mác trong lòng. Cho nên hôm nay hắn không muốn bỏ đá xuống giếng, giáo chủ Phạm Giáo muốn làm gì, hắn cũng không ngăn cản. Đạo Tôn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta ngăn ngươi không phải muốn che chở cho Sở Hưu mà vạn nhất Sở Hưu thả vị trong Đại La Thiên ra, ngươi làm sao đây? Đừng quên bây giờ chúng ta đang phải đối mặt với điều gì? Chúng ta mở con đường nối kia, thả những kẻ đó ra, những phiền toái này còn chưa giải quyết, ngươi muốn thả một phiền toái nữa ra à?” Sở Hưu nhíu mày, Đạo Tôn nói vậy là có ý gì? Con đường mà họ mở đã thả ra thứ gì, sao lại bị Đạo Tôn gọi là phiền toái? Giáo chủ Phạm Giáo lạnh lùng nói: “Yên tâm, trong lòng ta biết rõ, đừng quên thứ ngươi đưa cho ta lúc trước.” Sau khi giáo chủ Phạm Giáo dứt lời, không ngờ hắn lại trực tiếp phát động Phá Giới Thạch. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ phạm vi đỉnh núi Côn Luân Ma Giáo đã bị chia cắt triệt để, đồng thời bao phủ cả Sở Hưu và giáo chủ Phạm Giáo. Thấy cảnh này, Đạo Tôn lập tức quát lớn: “Ngươi điên à? Phá Giới Thạch còn phải để lại để phong ấn lối đi, ngươi lại dùng nó để giết Sở Hưu?” Phá Giới Thạch là của Đạo Tôn, vốn dĩ dùng xong bọn họ phải trả cho Đạo Tôn. Kết quả nửa đường lại gặp bất trắc, chuyện này khiến cho Đạo Tôn quên không đòi lại Phá Giới Thạch. Phá Giới Thạch có thể phá giới, đương nhiên cũng có thể chia cắt một thế giới, chỉ cần điều động ngược lại là có thể ngăn cách một khoảng không gian. Nhưng thứ này chỉ dùng được vài lần, trước đó đã dùng rồi, bây giờ giáo chủ Phạm Giáo lại sử dụng, rất có thể sẽ khiến viên Phá Giới Thạch trong tay hắn vỡ vụn. Giáo chủ Phạm Giáo lạnh lùng nói: “Tam Thanh Điện các ngươi có thể chế tạo được bốn viên Phá Giới Thạch, vậy chế thêm một viên cũng không thành vấn đề. Đợi ta giết tên Sở Hưu kia xong, ta sẽ tự dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm vật liệu cho ngươi, lại chế thêm một viên Phá Giới Thạch!” Nói xong, giáo chủ Phạm Giáo nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt lấp lóe sát ý lạnh lùng: “Bây giờ ngươi có còn thủ đoạn gì không?” Sở Hưu lắc đầu nói: “Không còn, chỉ có một lá bài tẩy như vậy thôi.” Không đợi giáo chủ Phạm Giáo tiếp lời, Sở Hưu đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Lá bài tẩy vẫn là lá bài tẩy đó, nhưng đã lâu như vậy, chẳng lẽ ta không biết đường đổi cách dùng khác? Ngươi nghĩ vì sao ta lại nói nhảm với ngươi lâu như vậy? Chắc bây giờ hắn đã đến rồi.” Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người ở đây đồng thời biến sắc.