Chương 2010: Hai vị giáo chủ

Cho nên sau khi hủy diệt Phạm Giáo, Sở Hưu đã lọc hết tài liệu về giáo chủ Phạm Giáo, rốt cuộc y cũng tìm được một nhược điểm của giáo chủ Phạm Giáo. Giáo chủ Phạm Giáo có hai mặt thiện cá, có vẻ tinh thần của hắn xảy ra vấn đề gì đó. Còn trên thực tế đây là một di chứng khi tu luyện bí pháp. Loại bí pháp này giúp giáo chủ Phạm Giáo có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng của Brahma Điện và Shiva Điện, hòa tan lực lượng âm dương thành một thể. Thật ra phương thức tu luyện này khá giống với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu chỉ điều khiển lực lượng bản nguyên âm dương, còn giáo chủ Phạm Giáo lại muốn dung hòa hai luồng lực lượng này vào bản thân, thậm chí là nguyên thần. Âm dương đối lập, sau đó lại dùng lực lượng tạo hóa hỗn độn của Vishnu Điện tổng hợp. Nhưng kết quả giáo chủ Phạm Giáo lại phát hiện, chỉ cần hắn vận dụng lực lượng của Vishnu Điện tổng hợp lực lượng âm dương, sẽ làm suy yếu loại lực lượng này. Cho nên cuối cùng để giữ được lực lượng này, hắn đành từ bỏ việc dùng lực lượng của Vishnu Điện tổng hợp. Chuyện này khiến cho hắn bị lực lượng âm dương đối lập ảnh hưởng càng ngày càng nặng, thậm chí nguyên thần cũng bắt đầu phân liệt. Trận chiến hôm nay trông rất kịch liệt, nhưng thực tế mỗi bước đi đều nằm trong khống chế của Sở Hưu, không sai lệch so với dự đoán của y! Hai luồng nguyên thần âm dương bị chia cắt triệt để, nếu chúng hợp nhất còn có thể chống cự lại Sở Hưu, nhưng bây giờ đã bị tách rời, lại bị ngọn lửa nguyên thần nóng rực thiêu đốt triệt để! Trong không gian nguyên thần, nguyên thần của Sở Hưu đã nhỏ hơn trước một chút, thậm chí ánh kim đã ảm đạm. Toàn bộ không gian chỉ còn lại hai luồng sáng, một đen một trắng, tất cả đều là lực lượng nguyên thần tinh thuần nhất hóa thành. Sở Hưu không hề do dự hấp thu chúng vào nguyên thần của mình. Chỉ trong chớp mắt lực lượng âm dương trải rộng khắp nguyên thần, luồng lực lượng đó khiến Sở Hưu thiếu chút nữa nổ tung, nhưng lại bị hắn điều động lực lượng bản nguyên trấn áp. Giáo chủ Phạm Giáo bị chính hai luồng lực lượng này hại cho tinh thần phân liệt, nhưng Sở Hưu lại không sợ. Tuy y đi theo con đường giống với giáo chủ Phạm Giáo, nhưng thực ra phương hướng của hai người hoàn toàn khác biệt. Có bản nguyên âm dương trên người, Sở Hưu tự tin trấn áp được bất cứ lực lượng âm dương nào trên người. Lúc này ở bên ngoài, mọi người đều đang chờ kết quả. Bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu và giáo chủ Phạm Giáo lại giao chiến kịch liệt tới vậy, nguy hiểm tới vậy, trực tiếp phá hủy thân thể, giao chiến nguyên thần. Với cảnh giới bát trọng thiên mà làm được tới nước này, thực lực của Sở Hưu chưa tới mức sau này không có ai, nhưng ít nhất là trước nay chưa từng có. Một khắc đồng hồ sau, thân hình Sở Hưu lóe lên, máu tươi bắn ra xung quanh, khí tức đã suy yếu tới cực hạn. Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo: “Từ nay trên thế giới này không còn Phạm Giáo.” Đạo Tôn ngẩn người, cuối cùng thở dài một tiếng. Giáo chủ Phạm Giáo đã chết, trong thời đại bọn họ, trừ những cửu trọng thiên già chết, giáo chủ Phạm Giáo là người đầu tiên chết oan chết uổng. Có lẽ thời đại của bọn họ đã sắp kết thúc. Thế Tôn cũng thở dài một tiếng, chắp tay trước ngực, niệm Phật một tiếng. Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo đấu đá đã không biết bản nguyên năm. Có lẽ từ khi hai tông môn bắt đầu tồn tại, bọn họ vẫn luôn đấu đá, coi đối phương là dị đoan, muốn hủy diệt triệt để. Kết quả bây giờ Phạm Giáo đã bị diệt, giáo chủ Phạm Giáo đã chết, chuyện này khiến Thế Tôn bỗng có cảm giác thế sự vô thường. Ở đây chỉ có Mạnh Tinh Hà là ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ, nhưng lại không nói gì. Thiên Hồn khoát tay áo nói: “Trận chiến đã kết thúc, sinh tử đã định, ân oán tiêu trừ. Các ngươi còn ở lại đây làm gì? Còn định đánh thêm một trận à?” Đạo Tôn lắc đầu nói: “Cả hai thế giới chỉ có chừng đó cửu trọng thiên. Nhưng con đường tới dị giới ở khu vực Nam Hải đã mở, cường giả của thế giới khác đã hàng lâm, đang khuếch đại lối vào. Cho nên tiền bối thật sự không tính tới chuyện liên thủ với chúng ta, phong ấn thế giới đó lại à?” Thiên Hồn lạnh nhạt đáp: “Ta sẽ suy nghĩ về chuyện này, đến lúc đó sẽ chủ động báo cho các ngươi.” Bây giờ Sở Hưu đã trọng thương, thực lực của y chưa hồi phục, cho dù muốn phong ấn cũng là hữu tâm vô lực. Ba người Đạo Tôn đều lắc đầu, ai nấy quay người rời khỏi. Đợi tất cả mọi người đi khỏi, Thiên Hồn nhìn Sở Hưu cười nói: “Cảm giác giết chết cảnh giới cửu trọng thiên ra sao? Tuy bây giờ ngươi còn chưa thật sự đạt tới đỉnh phong, nhưng đã có tư cách đi lên đỉnh phong rồi.” Sở Hưu thở dài một tiếng: “Không tốt đẹp gì. Nếu ta biết ngươi không ở đỉnh phong thì thả ngươi ra có ích lợi gì?” Thiên Hồn nhíu mày nói: “Đừng tính toán chi li như vậy, Hoàng Tuyền Thiên đã hàng lâm, ngươi không thả ta ra, chẳng lẽ định tự ngăn cản Mệnh Hồn hay sao?” Lúc này đám người Ngụy Thư Nhai đã vội vàng chạy tới, nhưng bọn họ lại rất đắn đo, vì không biết nên xưng hô với Sở Hưu và Thiên Hồn ra sao. Đặc biệt là Lục Giang Hà. Hai người đều là giáo chủ, hắn gọi ai là giáo chủ đây? Thiên Hồn xua tay nói: “Gọi ta là Độc Cô đại nhân là được, ngươi nói với họ chuyện về chúng ta chưa?” Sở Hưu lắc đầu nói: “Chưa nói, nhưng nếu Hoàng Tuyền Thiên đã hàng lâm, bây giờ có thể nói được rồi. Bọn họ đều là tâm phúc của ta, cũng là người ta có thể tin tưởng tuyệt đối.” Sau khi Sở Hưu kể lại cho mọi người chuyện tam hồn phân lập, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí không thể tiếp nhận nổi. Lục Giang Hà sững sờ: “Nói vậy các ngươi đều là giáo chủ, ngay cả vị trong Hoàng Tuyền Thiên cũng là giáo chủ?” Thiên Hồn gật đầu nói: “Ngươi hiểu như vậy cũng được, đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là chúng ta đều không phải giáo chủ. Nếu Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên hấp thu tất cả chúng ta, hắn mới thành Độc Cô Duy Ngã chân chính. Cho nên Tiểu Lục, bây giờ ngươi định lựa chọn ra sao? Bọn họ trung thành với Địa Hồn Sở Hưu, ngươi thì sao? Mệnh Hồn hàng lâm, ngươi không định làm phản đấy chứ?” Thiên Hồn như cười như không nhìn Lục Giang Hà, vẻ mặt trêu tức. Lục Giang Hà vội vàng lắc đầu nói: “Lục Giang Hà ta sao lại là người như vậy được? Ai chẳng biết Lục Giang Hà ta trung nghĩa vô song? Năm trăm năm đã qua, các loại nhân quả ngày trước đã tiêu tan từ năm trăm năm trước rồi. Đời này là Sở giáo chủ thả ta ra, giúp ta trở thành Võ Tiên. Bất luận hắn có phải Địa Hồn của Độc Cô giáo chủ hay không, ta vẫn trung thành với hắn!” Lục Giang Hà nói câu này đầy vẻ chín nghĩa, cho dù có người không tin nhưng không ai nghĩ hắn sẽ làm phản. Lục Giang Hà vẫn có ranh giới cuối cùng của mình. Thiên Hồn gật đầu nói: “Về chữa thương trước đã, thương thế của ngươi quá nặng. Chỗ ta có vài môn bí pháp có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục thương thế. Mà ta cũng phải hồi phục lực lượng nữa.” Sở Hưu và Thiên Hồn trực tiếp về mật thất bế quan, một dưỡng thương, một chuẩn bị khôi phục thực lực. Nhưng theo lời Thiên Hồn, muốn hắn đạt tới cảnh giới Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm là rất khó. Cùng lắm hắn chỉ khôi phục được tám phần mười thời đỉnh phong của Độc Cô Duy Ngã. Hắn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm năm trước, muốn khôi phục võ đạo đến hoàn chỉnh thì không thành vấn đề. Nhưng bây giờ hắn chỉ là Thiên Hồn, là không hoàn chỉnh, cho nên không thể sánh bằng Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước. Nếu có thời gian, hắn có thể nghĩ cách chữa trị nguyên thần tới mức gần như hoàn chỉnh. Nhưng đáng tiếc, Hoàng Tuyền Thiên đã hàng lâm, thời gian của bọn họ không còn nhiều.