Chương 2014: Hóa thù thành bạn 1

Nếu không tính Sở Hưu, Mạnh Tinh Hà có lẽ là chí cường giả cửu trọng thiên trẻ tuổi nhất ở Đại La Thiên. Hơn nữa lĩnh ngộ của hắn đối với võ đạo rất giống Sở Hưu, đều là loại không quan tâm nguồn gốc võ đạo, không phân chia bè phái, chỉ theo đuổi võ đạo cực hạn. Cho nên tới cảnh giới Võ Tiên, hai bên giao chiến với quy mô cực kỳ kịch liệt. Trong bàn cờ trận pháp, hai người tí hon khống chế các loại lực lượng quy tắc chém không ngừng. Truyền thừa chi phái Tinh Hà Tán Nhân của Mạnh Tinh Hà cực kỳ hỗn tạp, dẫn dắt lực lượng ánh sao nhập thể, cũng là đồng tu ba nhánh Đạo Phật Ma. Còn trước đó Sở Hưu rất giống với Mạnh Tinh Hà, bây giờ y co hai cặp bản nguyên âm dương trên người, trực tiếp điều động lực lượng bản nguyên cực hạn trong thiên địa triển khai chém giết. Trên người tí hon màu đen hiện lên tùng quầng sáng trắng đen, từ từ áp sát người tí hon màu trắng, mài mòn xé rách lực lượng của đối phương. Mạnh Tinh Hà cau mày, đã không còn vẻ thong dong lúc trước. Nhìn theo một số phương diện thì Mạnh Tinh Hà rất giống với Sở Hưu, không chỉ về mặt võ đạo mà còn một phần tính cách. Nhưng khác biệt là Sở Hưu chấp chưởng một phương đã lâu, là giáo chủ Ma Giáo hùng bá toàn bộ hạ giới, cho nên tính cách của y mang theo một chút bá đạo ngông nghênh. Còn Mạnh Tinh Hà mãi tới gần đây mới thành lập Tinh Hà Võ Viện, trước đó y luôn nội liễm. Nhưng thực ra, về mặt làm việc, Mạnh Tinh Hà và Sở Hưu đều quen tính toán chi tiết, đi một bước tính mười bước, rất ít khi xúc động. Ví dụ như lần này Mạnh Tinh Hà tới đánh cược với Sở Hưu không phải hắn đột nhiên nghĩ ra. Hắn điều tra được manh mối và tin tức về Hoàng Tuyền Thiên, cho nên hắn đoán chắc Sở Hưu sẽ đáp ứng hắn. Trận bàn diễn luyện võ đạo là hắn sáng tạo ra, cho nên hắn cũng hiểu rõ quy tắc nhất. Giai đoạn trước Sở Hưu có thể dựa vào kinh nghiệm cực kỳ phong phú về mặt chém giết bằng thân thể để chiến thắng, nhưng giai đoạn giữa chắc chắn nội tình cường đại của Tinh Hà Tán Nhân sẽ áp đảo. Còn giai đoạn sau, Mạnh Tinh Hà cũng có tự tin. Võ Tiên cửu trọng thiên, dù sao Sở Hưu mới là bát trọng thiên, tầng cuối cùng thì lý giải võ đạo của song phương sẽ hoàn toàn thăng hoa. Cho nên chắc chắn lý giải võ đạo của hắn sẽ áp đảo Sở Hưu. Nhưng vì sao bây giờ hai bên lại giằng co như vậy? Ánh mắt Mạnh Tinh Hà lóe lên vẻ quyết liệt, thắng bại ngay lúc này! Xung quanh người tí hon màu trắng đều bị ánh sao bao phủ, toàn bộ bàn cờ như một trận thế, thế cục tung hoành, thật ra cũng là trận pháp tung hoành. Thật ra Mạnh Tinh Hà làm vậy đã là phạm quy. Tuy dùng trận đạo diễn hóa võ đạo là một trong những bản lĩnh giữ nhà của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, nhưng bàn cờ trận pháp này vốn là do hắn chế tạo, hắn cũng là người quen thuộc nhất, có thể nói là gián tiếp gian lận. Nhưng ngay sau đó, lực lượng âm dương quanh người Sở Hưu lập tức trải rộng khắp bàn cờ, ấn ký màu trắng và màu đen lưu lại trong lúc chém giết vừa rồi lập tức sống lại. Màu đen hạ xuống, màu trắng dâng lên, âm dương tọa hóa, lại khai mở đất trời! Hai người tí hon một đen một trắng đứng trên bàn cờ, như hai điểm trong thái cực âm dương. Âm dương đen xen, sinh diệt tương khắc, lực lượng bộc phát ra khiến bàn cờ trận pháp lập tức sụp đổ. Sau khi chấn động lực lượng tan đi, gương mặt Mạnh Tinh Hà đã ngây dại. Một lát sau, hắn nở nụ cười khổ sở tới cực hạn: “Ta thua.” Hắn tưởng Sở Hưu chỉ có chiến lực cường đại chứ cảnh giới không bằng đám cảnh giới cửu trọng thiên bọn họ. Nhưng thực ra cảm ngộ của Sở Hưu về mặt võ đạo đã vượt qua hắn từ lâu. Khi tầm mắt hắn mới dừng lại trên bàn cờ, ủ mưu vì một quân cờ, ánh mắt của Sở Hưu đã đặt ra bên ngoài bàn cờ, nhìn tới một thế giới khác. Mạnh Tinh Hà là người rất kiêu ngạo, trong số Võ Tiên thế hệ mới của Đại La Thiên, danh tiếng của hắn là lớn nhất. Trước khi Sở Hưu xuất hiện, hắn là người uy phong số một. Nhưng bây giờ hắn lại có vẻ nản lòng thoái chí, đưa một quyển sách cho Sở Hưu. “Đây là phương pháp ngưng tụ khí vận trong thiên hạ vào người.” Mạnh Tinh Hà nói với giọng tiêu điều. “Tiếp theo Mạnh viện trưởng định làm thế nào?” Sở Hưu đột nhiên hỏi. Mạnh Tinh Hà cười khổ một tiếng: “Đóng cửa Tinh Hà Võ Viện, tìm truyền nhân, tiếp tục làm Cổ Tôn thôi.” Mạnh Tinh Hà thật sự tâm tro ý lạnh. Tập hợp lực lượng mấy đời của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, mong muốn nghiên cứu pháp môn khống chế khí vận, rốt cuộc tới đời của hắn mới thành công. Hơn nữa trong thế hệ của Mạnh Tinh Hà, rốt cuộc chi phái Tinh Hà Tán Nhân của hắn cũng đạt tới đỉnh phong trên võ đạo, còn gặp đúng lúc đại thế đại tranh diễn ra, hai giới thượng hạ liên thông. Tất cả đều cho Mạnh Tinh Hà cơ hội. Nhưng vấn đề là, tuy thời đại trước mắt là đại thế đại tranh, nhưng cũng là thời đại anh tài tuấn kiệt, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Hắn không sánh bằng tiền bối như Đạo Tôn, cũng không bằng hậu bối như Sở Hưu, chỉ có pháp môn hội tụ khí vận nhưng lại không có khí vận trên người, như vậy thì có tác dụng gì? Học được thuật giết rồng nhưng chẳng có đất dụng võ, chuyện bi ai nhất trên thế giới chắc chỉ có vậy thôi. Lúc này Sở Hưu đột nhiên nói: “Nếu Mạnh viện trưởng đã biết chuyện Hoàng Tuyền Thiên, vậy chắc ngươi cũng biết, vạn nhất Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm, Đại La Thiên và hạ giới hoàn toàn không thể thoát khỏi tai kiếp này. Trước đó Đạo Tôn bảo chúng ta liên thủ, nhưng bây giờ Côn Luân Ma Giáo đang cần không phải chỉ là liên thủ mà là cần quyền chỉ huy chủ động. Nếu Mạnh viện trưởng có thể giúp ta, ta cho Mạnh viện trưởng một lời hứa. Sau khi đánh bại Hoàng Tuyền Thiên, ta đồng ý giúp Mạnh viện trưởng hồi sinh Diệp Duy Không. Đương nhiên điều kiện bắt buộc là chúng ta phải sống sót sau khi Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn, hơn nữa ta cũng phải tìm được phương pháp hồi sinh Diệp Duy Không.” Ngoài chuyện Diệp Duy Không ra, thật ra Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà không có thù hận gì lớn. Nếu không có chuyện này khả năng hai bên kết thù rất nhỏ, vì cả Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà đều là cực kỳ tỉnh táo. Còn thù hận giữa Sở Hưu và Diệp Duy Không là do tranh chấp về lập trường. Ai bảo khi đó Sở Hưu đứng về phía Hoàng Thiên Các. Với thực lực và địa vị của Sở Hưu lúc đó, y không giết Diệp Duy Không cũng không được. Huống chi lúc đầu là Diệp Duy Không hận y tới tận xương tủy, chủ động tới liều mạng với y, Sở Hưu muốn lưu thủ cũng không được. Nhưng với cảnh giới và thân phận hiện tại của Sở Hưu, Diệp Duy Không cũng chẳng là gì. Không phải Sở Hưu rộng lượng mà là sau khi thực lực và địa vị của y tăng cường, ánh mắt nhìn mọi thứ cũng trở nên khác biệt. Theo y thấy, thù hận sinh tử trong quá khứ cũng chẳng khác gì trò chơi, không đáng nhắc tới. Mà dùng một Diệp Duy Không không đáng giá đổi lấy sự sự trợ giúp của một vị cường giả cửu trọng thiên như Mạnh Tinh Hà, theo Sở Hưu thấy chuyện này rất có lời.